Nếu như phải đến Phần Cốt chi thành mới có thể giải độc vô căn trên người Tô Nghênh Hạ, như vậy nàng có nghĩa vụ và trách nhiệm mang theo Tô Nghênh Hạ cùng nhau đi đến nơi đó.
Nhưng Tô Nhan làm sao biết chính bởi vì như thế, nhà họ Tô bọn hắn mới bị ép phải cuốn vào một chuyện sớm đã được an bài tốt trong số mệnh.
"Tô tiểu thư, nghe nói, nhà họ Tô cũng có ngọc bằng châu đúng không?" Tô Nghênh Hạ tỉnh táo lại, nhẹ giọng hỏi.
"Có, nhưng không nhiều."
"Có thể lấy đến cho ta một chút không?" Sắc mặt Tô Nghênh Hạ có chút tái nhợt, nói chuyện cũng có khuynh hướng yếu ớt.
"Cô nương muốn..."
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu: "Tuy ta không phải người của hoang mạc, nhưng cũng nghe Đông Cúc nhắc qua, hai nhà Phương Tô từ trước đến nay giao hảo tốt, nhưng cùng là tứ đại gia tộc thì không thể tránh khỏi có tranh giành cấu xé lẫn nhau, nếu chuyện của người và ta một khi trở thành mũi dùi cho người ta chú ý thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nếu Tô tiểu thư nói khí lạnh có thể giúp áp chế kịch độc, như vậy. . ."
"Ta hại người thành như thế, người lại còn muốn suy nghĩ vì ta, Tô Nhan hổ thẹn." Tô Nhan nghe nói những lời này, không khỏi cúi đầu xuống: “Bên ngoài sớm đã có lời đồn, nhà họ Phương cưới được Thánh nữ, bây giờ xem ra, một chút cũng không giả."
"Nhưng Tô cô nương xin yên tâm, chuyện này là do Tô Nhan mà ra, cho dù như thế nào, Tô Nhan cũng sẽ giúp Tô cô nương thanh trừ độc vô căn." Tô Nhan nói xong, hai mắt mang theo chân thành nhìn qua Tô Nghênh Hạ.
"Ta liền để Lục Châu đi lấy." Nói xong, Tô Nhan tranh thủ thời gian đứng dậy, mở cửa phòng ra phân phó Lục Châu vài câu xong thì lại nhanh chóng trở về đóng cửa lại, đỡ Tô Nghênh Hạ đi tới bên giường nghỉ ngơi.
Một lát sau, Lục Châu lén lén lút lút cầm mấy viên ngọc bằng châu nhỏ tới, Tô Nhan đặt nó trong túi hương, lại cho Tô Nghênh Hạ uống một viên đan dược màu đỏ.
"Ngọc bảng châu nhỏ này có thể giúp người giảm độ ấm của thân thể xuống, viên dược này là hỏa cát hoàn có thể bảo hộ cơ thể người không bị hàn khí gây thương tích."
"Sao rồi, hiện tại cảm giác khá hơn chút nào không?"
"Nếu vẫn chưa được, ta có thể gọi Băng Thần đến hỗ trợ, cho dù thật sự không mượn được ngọc bằng châu nhưng cũng có thể hỗ trợ áp chế một chút."
Tô Nghênh Hạ bắt lấy tay Tô Nhan, cười nhìn nàng lắc đầu: "Muốn bảo toàn thanh danh của nhà họ Tô và Tô tiểu thư, chuyện này không phải càng ít người biết càng tốt sao?"
Tô Nhan vẫn muốn nói chuyện, nhưng Tô Nghênh Hạ lại mở miệng: "Huống hồ, nếu như nhà họ Phương biết mình cưới một người nữ tử thân trúng kịch độc, như vậy. trước mặt vạn tân khách thì biết để mặt mũi ở đâu?" LÀ
Tô Nhan biết, Tô Nghênh Hạ rõ ràng đang muốn tìm mọi loại lý do vì mình, Tô Nhan cảm động, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng đã xem Tô Nghênh Hạ thiện lương như bằng hữu của mình, yên lặng gật đầu, ngồi trở lại bên giường.
"Ta nhìn Tô tiểu thư không chỉ lớn lên xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt cũng tinh xảo, nếu như Tô tiểu thư cảm giác áy náy sâu sắc, không bằng, Tô tiểu thư
thay Nghênh Hạ trang điểm có được không?"
Tâm tình Tô Nhan nhanh chóng thay đổi, nói là nói như thế, nhưng trên thực tế một là
muốn mượn chuyện trang điểm để trong lòng mình dễ chịu hơn một chút, hai là cũng không muốn trạng thái của nàng bị bọn người Đông cúc biết, một cô gái như thế nếu ai có được nàng thì còn cầu mong gì?
"Được." Tô Nhan gật gật đầu, nhìn Lục Châu một cái, Lục Châu đứng dậy nhanh chóng đi bố trí bàn trang điểm.