Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3040: "Mà hẳn là một cao thủ rất lợi hại." 




Một bên khác, nghe nói như thế, vui sướng trên mặt Tô Nhan cũng hoàn toàn đình trệ, đúng vậy, ngọc bằng chân chính là vật tượng trưng cho Băng Thần, nó có bao nhiêu trân quý không cần nói cũng biết, mang nó đến áp chế bệnh tình, xác thực là nói chuyện hoang đường.

Khi nàng đang tự trách, đột nhiên, ánh mắt Tô Nhan vô tình nhìn về phía cái hộp trên bàn, cùng tờ giấy rơi xuống trên mặt đất kia.



Đột nhiên, nàng khẽ chau mày, ngay sau đó, nàng xoay người đi tới nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên.

"Tô tiểu thư, đây là một tấm bản đồ sao?" Tô Nhan hô một tiếng, sau đó cẩn thận mở tấm bản đồ ra hoàn toàn.

Không nhìn không biết, nhìn thấy thì giật

mình, thứ được vẽ trên tấm bản đồ vậy mà là toàn bộ hoang mạc chế giới.

Phía trên có một con đường được đánh dấu, thuận theo vị trí một đường đi về phía Bắc, vậy mà là Phần Cốt chi thành của ma tộc. .

"Muốn giải độc vô căn, đến Phần Cốt chi thành."

Phía dưới trang giấy có dòng chữ màu đỏ như ẩn như hiện.

Trên mặt Tô Nhan lập tức lạnh lùng, đây là ý

Nàng kinh ngạc nhìn qua Tô Nghênh Hạ:

"Ta nghĩ, cái này từ đầu tới đuôi có khả năng đều là một âm mưu."

"Có người muốn lợi dụng ta đem thứ này đưa đến trước mặt người, khiến người trúng độc, rồi mới tiến thêm một bước ép bức người đến Phần Cốt chi thành." Tô Nhan lập tức hiểu rõ ra, nhíu mày nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.

Nàng cố gắng hồi tưởng bộ dáng của lão già kia, kỳ quái là nàng có thể nhớ kỹ bộ dáng đại khái và trang phục của hắn, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ trên thân nàng đều nhớ kỹ, nhưng tướng mạo của hắn lại vô cùng mơ hồ...

Lúc trước nàng rõ ràng tự mình cùng lão già kia trò chuyện qua, hai người cũng trực tiếp mặt đối mặt, cho nên đương nhiên đối với tướng mạo của hắn nàng vô cùng rõ ràng.

Thế nhưng tại sao khi hồi tưởng lại thì hoàn toàn biến thành mơ hồ, thậm chí... cũng bắt đầu không nghĩ ra bộ dáng của hắn?

Đau đầu, thật sự rất đau đầu, Tô Nhan càng cố gắng muốn suy nghĩ thì đầu càng ngày càng đau: "Tại sao có thể như vậy? Ta không nghĩ ra được bộ dáng của hắn..."

Tô Nghênh Hạ vội vàng kéo thân thể hư nhược của mình, kiên cường đứng dậy,

dùng một đạo năng lượng bảo vệ tinh thần của nàng, đợi cảm xúc nàng ổn định, Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt mà nói: "Nhớ không nổi thì không nên nghĩ, nếu giống như lời người nói thì có người cố ý sắp xếp chuyện này."

"Mà hẳn là một cao thủ rất lợi hại."

Có thể thần kỳ xoá bỏ ấn tượng trong mắt người khác như thế, loại thực lực xuất thần nhập hóa hiển nhiên cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Nhưng đến tột cùng là ai lại bày ra chuyện này cho nàng đây?

Nếu là thâm cừu đại hận, trừ người của hai nhà Phù Diệp, Tô Nghênh Hạ không nghĩ ra bất kỳ ai khác, nhưng vấn đề là người đứng đầu hai nhà Phù Diệp thì Tô Nghênh Hạ còn không biết sao?

Bọn hắn căn bản không có khả năng có cao thủ như vậy.

Mà cho dù là Lục Nhược Tâm đi nữa, bây giờ Tô Nghênh Hạ đã làm theo ý nàng, nàng càng không có khả năng phái cao thủ của nhà họ Lục cưỡng ép nàng rời khỏi Hoang Mạc Chi Thành, chuyện này hiển nhiên hoàn toàn tương phản với dự tính ban đầu của nàng.

Thế nhưng trừ những người này ra còn có thể là ai chứ?

Tô Nhan cũng không hiểu, nhưng có một chút lại vô cùng rõ ràng...