Bên trong gian phòng của Tô Nghênh Hạ, nàng có chút đứng dậy, một mình đi tới bên cửa sổ.
Điểm khác biệt với Hàn Tam Thiên chính là Hàn Tam Thiên cố ý dậy sớm, mà Tô Nghênh Hạ lại trắng đêm chưa ngủ.
Cho dù nàng đã biết sự tình không cách nào thay đổi, nhưng càng là như thế, nàng lại càng khó chịu.
Cả đêm trằn trọc đều là thân ảnh của Hàn Tam Thiên, đều là quá khứ vui vẻ của hai người, còn có Hàn Niệm và một nhà vui vẻ hòa thuận.
Nàng khó chịu, nàng tưởng niệm, nhưng nàng bất lực.
Bi thương nặng nề đè nén nàng gần như sắp không thở nổi, nàng giống như một con chim hoàng yến bị giam trong gian phòng này.
Nàng rất muốn mở cửa sổ hít thở không khí, những cánh tay vừa mới đặt ở bên cạnh cửa sổ lại nhẹ nhàng thu hồi lại.
Mở cửa sổ thông khí thì được, nhưng trong lòng nàng thì sao?
Nhớ tới đây, Tô Nghênh Hạ cười khổ một tiếng, chung quy vẫn không mở cửa sổ, cũng chung quy bỏ lỡ Hàn Tam Thiên như thế. Là
Bên ngoài, lúc này Phương Biểu mang theo tất cả trưởng lão, vội vã đi tới, bên cạnh còn có ba năm nữ tử, ai cũng xinh đẹp tuyệt trần.
"Băng Thần, ngài thức dậy thật sớm." Phương Biểu loại người này là người thành đại sự đương nhiên vô cùng biết cách cư xử, trên mặt tràn đầy nụ cười, giống như mọi chuyện hôm qua căn bản chưa từng phát sinh.
Hàn Tam Thiên khẽ chau mày, nhìn lướt qua Phương Biểu, lạnh nhạt cười nói: "Gia chủ nhà họ Phương không phải cũng dậy rất sớm sao?" I
"Ôi ôi, trong nhà có việc, đương nhiên cần phải dậy sớm, hôn lễ sẽ cử hành vào giữa trưa, Bằng Thần vốn có thể nghỉ ngơi thêm."
"Không cần, Phương công tử nói có lễ vật muốn đưa cho ta, cho nên ta rất mong đợi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe nói như thế, trong lòng Phương Biểu cuối cùng cũng có một tia vui mừng, coi
như tên nghịch tử này không ngốc, biết đắc tội người ta xong thì phải nhanh chóng đến bù.
Chỉ là Phương Biểu làm sao biết, lễ vật này của Phương Khôn ở một mức độ nào đó cũng không phải là lễ vật mà hắn nghĩ đến.
"Hôm qua người không nói cho Phương Khôn biết thân phận của ta chứ?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Phương Biểu tự nhận thông minh gật đầu: "Bằng Thần phân phó, đương nhiên không dám lắm miệng, chỉ nói cho nghịch tử kia là chuyện có vẻ bất thường, cho nên trách phạt hắn."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Như vậy mới phải, tặng lễ vật mới có thể dùng chân tình, thực lòng."
Nghe Hàn Tam Thiên nói, hiển nhiên Phương Biểu lại một lần nữa lý giải chệch hướng thực tế, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Yên tâm, nghịch tử kia đã biết sai, tất nhiên, sẽ khiến Băng Thần ngài hài lòng vạn phần."
Hàn Tam Thiên không nói gì, chỉ là nhìn về phía mấy vị trưởng lão đang bưng theo mấy cái rương lớn ở phía sau Phương Biểu, sau
đó cười một tiếng, nói: "Đúng rồi, gia chủ nhà họ Phương còn chưa nói, đến đây sớm như thế là cần làm chuyện gì?"