Hàn Tam Thiên cũng không khỏi bị ánh mắt của nàng khiến cho có chút cả kinh, thậm chí vì thế mà hơi đau lòng, sau đó anh cười khẽ với nàng.
Tuy là cười, nhưng hàm nghĩa cũng đã đủ.
Tô Nhan hiểu rõ nụ cười này, trong lòng lập tức thương tâm không thôi, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại cũng chỉ có thể mỉm
cười.
Là
"Nè, hai người các ngươi vừa rồi đi đâu đó? Có biết chúng ta đã lo lắng muốn chết rồi hay không?"
Lục Châu lại không có tâm tư tinh tế như Tô Nhan, mấy bước xông tới, không chút khách khí phiền muộn quát.
Tê tê không dám nhiều lời, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đã thấy Hàn Tam Thiên chỉ cười nhạt một tiếng: "Không có việc gì, có chút
chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Cái gì ngoài ý muốn?" Lục Châu cau mày nói.
"Việc nhỏ, không đề cập tới cũng được, sắc trời không còn sớm, sớm đi nghỉ ngơi đi." Nói xong, Hàn Tam Thiên lễ phép nhìn Tô Nhan một cái, mang theo tê tê quay người đi vào trong phòng của mình.
"Nè, người tên ngốc này..." Lục Châu tức giận, khuôn mặt nhỏ dị thường phiền muộn.
"Được rồi Lục Châu." Tô Nhan gọi Lục Châu lại, nhìn nàng khẽ lắc đầu: "Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên sớm đi nghỉ ngơi."
"Tiểu thư.." Lục Châu nổi nóng vô cùng, tức giận đến dậm chân.
Nàng còn tốt, nhưng tiểu thư từ nghe tin tức Hàn Tam Thiên mất tích, cho dù chưa hề từ trong miệng nói ra nàng lo lắng, nhưng tiểu thư đã biểu hiện ra đầy đủ lo lắng.
Bên trong mấy canh giờ này, nàng gần như không uống một giọt nước, không ăn một hạt gạo, vốn có thói quen ngủ sớm nhưng hôm nay đến tận giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi.
Nhưng Hàn Tam Thiên đáng chết vừa về đến lại nửa cầu cũng không nói, thật sự là tức chết người.
Trong phòng, Hàn Tam Thiên uống một hớp nước rồi trực tiếp nằm trên giường, tê tê lén lén lút lút đi qua, nhìn đông nhìn tây, cuối. cùng chịu không được, buồn bực nói: "Ta. con mẹ nó, ngươi không phải chứ? Kia... cái kia... thật sự là quyết định như vậy sao?"
"Vậy ngươi còn muốn ta phải làm gì? Lấy thân tạ ơn? Hay là mời họ ăn bữa cơm muộn. để cảm kích?"
"Tuy nói không đến nỗi như thế, thế nhưng ngươi cũng không tránh khỏi quá mức tuyệt tình. Người không nhìn thấy khi Tô Nhan nhìn thấy người trở về, loại ủy khuất trong mắt kia, hiển nhiên là do người ta lo lắng cho người thật lâu." Tê tê có chút thay Tô Nhan cảm thấy không đáng.
"Cũng bởi vì ta biết chuyện này, cho nên ta chỉ có thể làm như thế." Hàn Tam Thiên nói.
Trong lòng đã có người, khẳng định phải đả thương tấm lòng người khác, không bằng thừa dịp nàng còn chưa nảy sinh thêm nữa thì tự tay bóp tắt nó.
"Con mẹ nó, người cẩn thận ngày nào đó bị thiên lôi đánh xuống." Tê tê buồn bực lắc đầu: "Ngươi đây, bên người mỹ nữ như mây, nhưng lại vượt qua vạn bụi hoa, không vương vấn chút gì."
"Ta đây? Bên người ngay cả con chó cũng không có, phát rồ muốn tìm nữ nhân mà lại không có ai."
"Ông trời không có mắt mà." Nói xong, tê tê buồn bực nằm ở một bên trên giường, bẹp bẹp miệng, tựa như đang cảm thán ông trời bất công, lại tựa như đang phiền muộn mình bị phá vận hoa đào.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Phương không khí vui mừng, vui hát đàn tấu, một ngày hoàn toàn mới với những áng thơ mới.
Chuyện đêm qua, người trong cuộc đương nhiên bịt miệng không đề cập tới, mà đối với những hạ nhân kia mà nói, người thượng. cấp không nói, bọn hắn tuyệt đối không dám hỏi nhiều, huống hồ đi tìm mấy canh giờ, đám người cũng mỏi mệt không chịu nổi đã sớm đi ngủ.
Một buổi sáng sớm, gia chủ truyền lệnh hôn. lễ cử hành bình thường, một đám người lại tranh thủ thời gian bận rộn.
Chỉ có chuyện vui mừng như ban đầu đã định.
Hàn Tam Thiên đẩy cửa phòng, chậm rãi đi ra, hôm nay anh cố ý thức dậy thật sớm để chờ xem Phương Khôn chuẩn bị lễ vật đặc biệt gì cho anh...