Vì vậy hắn nhất định sẽ cho rằng anh đang đắc ý vì thân phận con rể tương lai của nhà họ Lục, bây giờ hắn lại đột nhiên chen chân giành trước, thế nên mới có đủ bản lĩnh để khoe khoang với anh như vậy.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, ngay cả khi người phụ nữ kia thực sự buông tha cho
anh và quyết định gả cho Phương Khôn, liệu rằng nàng sẽ từ bỏ ý đồ với anh sao?
Hàn Tam Thiên nghĩ câu trả lời sẽ là không. Với tính cách của Lục Nhã Tâm, cho dù nàng ta quyết định gả cho người khác thì trước đó nhất định cũng sẽ phải ngủ với anh một lần, như vậy thì mới có thể trút bỏ mối hận trong lòng nàng ta.
Thứ hai là, Lục Nhã Tâm không đến mức phải gả cho Phương Không
Mặc dù Hàn Tam Thiên không thích Lục Nhã Tâm, nhưng cũng phải thừa nhận rằng người phụ nữ này có sự kết hợp giữa sắc
đẹp và trí tuệ, lại có bối cảnh cường đại là nhà họ Lục, nói một câu thiên chi kiêu nữ cũng không ngoa.
Một cô nương độc nhất vô nhị trên thế gian như nàng ta, nếu như muốn tìm nam nhân để gả, há lại tìm đến những kẻ tầm thường?
Vì vậy, xem ra khả năng này khó có thể xảy
ra.
Ngay khi Hàn Tam Thiên đang dần hồi thần từ trong những suy nghĩ mông lung, cảnh. vật trước mắt anh cũng đang dần trở nên rõ ràng thì lại đột nhiên nhìn thấy có một thứ gì đó vô cùng to lớn đang đứng chặn trước
cửa, khiến ngay cả anh cũng bị dọa cho một phen hoảng hồn.
Đó là một con mắt vô cùng khổng lồ, nhìn thoáng qua tưởng chừng to bằng một quả bóng, trên khuôn mặt cũng chỉ có duy nhất một con mắt ấy, lòng trắng trong mắt thậm chí còn phủ kín tơ máu đỏ ngầu.
Nhìn thấy con mắt này, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ mỉm cười, anh đã biết người tới là ai rồi.
Thực ra anh sớm đã biết hắn đã đến rồi, bởi vì tên này vừa tới là khắp nơi đều tràn ngập một mùi hôi thối lạ thường, chỉ là anh đang
suy nghĩ quá nhập tâm nên mới có chút lơ
“Ha ha, tiểu tử thôi, không ngờ đúng không?" Giọng nói cổ quái lạnh lùng cất lên, trong lời nói còn tràn ngập ý trêu tức.
Dưới cái nhìn của Hàn Tam Thiên, ánh mắt của tên kia đang nhìn anh chẳng khác nào đang nhìn một con mồi.
“Thế nào? Muốn đến tự sát sao?" Anh lạnh lùng cười đáp.
Ngay sau đó, con mắt khổng lồ kia hơi lui lại
về sau, nhìn xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy phần thân dưới của một bóng người to lớn.
Hai chân của hắn trông gần giống như chân ếch, vừa xanh lè vừa tràn đầy cơ bắp, nhưng có một đặc điểm khiến cho chân hắn càng giống với chân ếch hơn đó là, chân hắn cực kỳ ngắn!
Sau đó, một cánh tay từ từ duỗi vào.
Vẫn là một màu xanh như anh đã thấy, không biết là màu da vốn dĩ đã như vậy hay là do lâu ngày bị giam trong ngục tối, bị ảnh hưởng bởi môi trường ẩm thấp khiến cho cả
người mọc đầy rêu xanh.
Trên cánh tay kia có không ít chất lỏng đang không ngừng chảy xuống, tích đầy dưới đất, hôi thối vô cùng.
“Bỏ cái cánh tay bẩn thỉu của người đi, ta sẽ tự mình ra ngoài." Hàn Tam Thiên buồn bực nói một câu: “Ta chỉ là ngại nơi này quá ẩm ướt nên sưởi ấm chút thôi."
Hàn Tam Thiên vưa nói vừa chậm rãi dời chân ra khỏi đống lửa.
Mặc dù tên kia được mệnh danh là Sát thủ
sa mạc, nhưng khi nghe những lời mà Hàn Tam Thiên vừa nói cũng không khỏi sửng sốt.