“Không chỉ vì tôn nghiêm của người mà đồng thời cũng là vì trò hay cực lớn mà ta đã chuẩn bị, ta có thể dùng tính mạng của
mình để cam đoan với người rằng, ngày mai người tuyệt đối sẽ vô cùng cao hứng"
Nghe những lời này của Phương Khôn, Hàn Tam Thiên khẽ cau mày. Ngày mai?
Chẳng phải là ngày đại hôn của Phương Khôn sao?
Cái này và việc hắn hành hạ anh có quan hệ gì cơ chứ?!
Mặc dù không thể nào đoán ra được, nhưng nhìn vẻ mặt ác độc cùng ánh mắt không giấu nổi vẻ đắc ý kia của Phương Khôn, Hàn Tam Thiên cũng biết tên tiểu tử này tuyệt đối muốn gây ra chuyện lớn, nếu không thì cũng không đắc ý đến như vậy.
Điều này thực sự khiến cho Hàn Tam Thiên nổi lên chút hứng thú, tò mò không biết ngày mai tên này rốt cuộc sẽ làm gì.
“Tốt lắm, nếu người đã nói thành tâm như vậy rồi thì ta cũng đồng ý với ngươi, ta sẽ sống đến ngày mai để nếm thử món chính mà người đã chuẩn bị." Hàn Tam Thiên cười nhẹ nói.
Lời này của Hàn Tam Thiên khiến cho vẻ mặt Phương Khôn càng thêm kiêu ngạo và cao hứng hơn.
“Được, quân tử nhất ngôn chứ?"
Hàn Tam Thiên thực sự không muốn cùng hắn lập ra ước hẹn quân tử gì gì đó, bởi vì, hắn xứng sao?
“Tuy nhiên, có một câu ta muốn nhắc nhở ngươi." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
“Cái gì?" Phương Khôn sửng sốt.
“Khi nấu ăn thì nhất định phải cẩn thận nhé, ông đây dạy cho ngươi một câu tục ngữ này, trẻ con nghịch lửa thì sẽ đái dầm, nếu như người đái dầm thì, ha ha, người phải xấu hổ ngày mai, sợ rằng sẽ là người đấy." Hàn Tam Thiên cười khẽ.
Phương Khôn nghe xong liền vô cùng sửng sốt, vừa tức vừa bất ngờ, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Hy vọng vào thời điểm này ngày mai người vẫn có thể cứng miệng như bây
giờ”
Nói xong, Phương khôn lập tức đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía tân cận vệ vừa đi cởi xích sắt quay trở về, sau đó nói với Hàn Tam Thiên: “Chúc người may mắn."
Sau khi ném lại một câu, Phường Khôn dẫn theo đám thuộc hạ từ từ rời đi......
Cùng với tiếng đóng cửa ngục giam của đám người Phương Khôn, toàn bộ nhà lao chỉ còn vọng lại tiếng kim loại nặng nề vang tận trời xanh và tiếng thở yếu ớt của Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, tay Hàn Tam Thiên khẽ động, sợi dây thừng buộc trên người anh cũng lập tức bị cởi ra.
Anh ngồi dậy khỏi giường đá, nhìn về phía chậu than vẫn đang hừng hực thiêu đốt ở phía chân mình bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, khẽ vung vẩy hai chân, cố ý đưa chân vào chậu thân.
Cho dù là Ngọn lửa chí tôn của nhà họ Lưu thì Hàn Tam Thiên dưới tình huống không cần dựa vào Đá ngũ hành và Ngọc băng châu cũng có thể chống đỡ được một thời gian dài, càng đừng nói tới ngọn lửa bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn này.
Nửa canh giờ ư?
Cho dù có gấp mười số thời gian thì có thể làm gì được anh cơ chứ?
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười khinh bỉ, nhưng ánh mắt của lại chậm rãi rơi vào suy tư, đúng vậy, anh thực sự đang nghiêm túc
suy nghĩ xem, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả mọi thứ có thể xảy ra anh đều đã nghĩ qua cả rồi, vậy thì chỉ còn một khả năng lớn nhất, chẳng lẽ cô dâu chính là Lục Nhã Tâm? Việc Lục Nhã Tâm có ý với mình, Phương Khôn hẳn cũng rõ ràng.