Mặc dù đại hôn của nhà họ Phương quả thực là chuyện vui, nhưng hiển nhiên là khách quý Phương gia năm nay cực kỳ nhiều, thậm chí còn có sự hiện diện của Sài lão tiên sinh.
Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng tất cả mọi người đều thấy được thế phát triển ngày càng vững mạnh của Phương gia, cũng chính vì vậy mà khi nhà họ Phương có đại sự, tất cả khách mời các nơi đều nườm nượp đến chúc mừng.
Điều này càng khiến cho Phương Biểu tràn.
đầy kỳ vọng vào hiện tại cũng như tương lai sắp tới của nhà họ Phương.
Đột nhiên, cánh cửa bên hông chủ điện từ từ mở ra, bốn cô nương Đông Cúc đỡ Tô Nghênh Hạ chậm rãi bước vào, chiếc váy đỏ nổi bật cùng thân hình yêu kiều của cô lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Mà gần như cùng với lúc Tô Nghênh Hạ bước ra, Tô Nhan dẫn theo Lục Châu cùng Sài lão tiên sinh mặc bộ đồ mới cũng chậm rãi đi vào chính điện. Ba bên đồng thời xuất hiện, khiến cho đám đông bắt đầu không ngừng xao động.......
“Đây chính là thê tử sắp vào cửa của Phương thiếu gia sao?"
“Mặc dù bị khăn trùm che mất, nhưng chỉ cần nhìn dáng người yêu kiều này liền biết, đây tuyệt đối là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh."
“Phí lời, ánh mắt của Phương thiếu gia nhất định là trong vạn người chọn một, cô nương mà ngài ấy nhìn trúng có thể kém sao?"
“Chết tiệt, cơ thể có thể thai nghén được Chân thần kia, chậc, chậc, thực sự khiến cho ông đầy nước miếng chảy ròng ròng"
Khi đám người Tô Nghênh Hạ đi qua đại sánh bước đến vị trí đặc biệt được che rèm, tất cả những người ven đường đều đồng loạt nhìn về phía cô, nhao nhao bàn luận.
Mà ở hai phía khác, thanh thế lại càng to lớn. hon.
Mặc dù Tô Nhan vẫn dùng mạng che mặt như cũ nhưng cũng không che hết được những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt nàng, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể mị hoặc nhân gian, thu hút ánh nhìn của vô số nam nhân, thêm vào đó là đôi mắt như đang phóng điện, gần như sắp câu hết hồn của đám đàn ông đang ngồi ở gần đó.
Phía sau nàng chính là Lục Châu, cũng đồng dạng là một đại mỹ nhân hàng đầu, đang chậm rãi đi theo Tô Nhan hướng về phía bàn chính đặt giữa đại sảnh.
Một đám người hồn bay phách lạc, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.
Ở bên kia, Sài lão tiên sinh cũng hào hứng đi tới, đối với nhân vật truyền kỳ của giới sa mạc này, hầu hết mọi người đều chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt, nay được nhìn thấy phong thái của ông, người nào người nấy đều mang theo ánh mắt tràn ngập sùng bái.
“Lục Châu bái kiến các vị trưởng bối"
“Tại hạ bái kiến Sài lão tiền bối."
Các bên gặp nhau liền hồ hởi bắt chuyện, Sài lão tiên sinh cười cười, sau đó phất tay một cái, mọi người bèn lục tục ngồi xuống bàn chính và mấy bàn khách xung quanh.
Phương Biểu đương nhiên là ngồi ở bàn chính giữa, bên trái là Sài lão tiên sinh, bên phải vốn là chỗ của Lưu Đào, nhưng bây giờ được phân cho Tô Nhan, còn Lưu Đào bị xếp ở vị trí bên dưới cách Tô Nhan hai người.
Trong các gia tộc hào môn, giữa họ hàng thân thích với nhau đương nhiên đều là cường cường liên thủ, nhưng nếu liên quan đến quyền lợi, vậy thì tình cảm gia đình chẳng qua cũng chỉ là tờ giấy mà thôi.