Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2982: "Có cần gọi bọn họ không?"




“Mẹ kiếp, ngươi cũng thật là, bữa tiệc lớn như vậy đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, thế



mà người còn không đi ra hô mưa gọi gió, lại tình nguyện co đầu rụt cổ ngồi ở phía sau. Ngươi không biết là điệu thấp quá mức sẽ biến thành khoe khoang sao?" Xuyên. Sơn Giáp buồn bực nói.

“Người sợ nổi danh, heo sạ mạnh. Chí của ta không ở nơi này, càng ít gây ra thị phi càng tốt." Hàn Tam Thiên cười khổ đáp.

“Vậy thì cũng không nhất thiết phải lấy ngũ tạng của mình ra đùa giỡn chứ? Sau bị bị

đám súc sinh kia hãm hại ở Tụ Anh Các, đến tận bây giờ ta vẫn chưa được ăn cái gì đâu. Bao giờ chúng ta xuất phát vậy? Mặc dù chỉ là tùy tiện ngồi xuống một chỗ nào đó, nhưng nếu như đến quá muộn thì chẳng phải sẽ phải ăn đồ thừa của người khác sao?" Xuyên Sơn Giáp hỏi.

Hàn Tam Thiên cười nhẹ, liếc mắt nhìn Xuyên Sơn Giáp một cái rồi bật cười thành tiếng, sau đó liền nằm lên giường nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ lại giống như đang dưỡng thần, chậm rãi nói: “Gấp cái gì?"

Mà lúc này ở một bên khác...

Cánh cửa bên hông cạnh phòng Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng mở ra, Lục Châu bám sát theo bước chân Tô Nhan chậm rãi đi ra ngoài.

“Tiểu thư..." Nhìn ánh mắt Tô Nhan đầy chờ mong nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Hàn Tam Thiên, Lục Châu có chút đau lòng, miệng cứ mở ra khép lại, muốn nói lại thôi.

Nàng và tiểu thư gần như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không chỉ có tình cảm thân thiết như chị em ruột thịt mà còn hiểu thấu lòng nhau, huống hồ cả hai còn đồng thời cùng thích một nam nhân, tâm tư bây giờ

của tiểu thư như thế nào nàng sao có thể không cảm nhận được?

Tiểu thư tuy không phải là người hướng ngoại nhưng trước giờ vẫn luôn thấu tình đạt lý, thấu hiểu lòng người, đồng thời cũng là một người lạc quan độ lượng, nhưng loại cảm cảm xúc thấp thỏm không yên này của tiểu thư, cho dù nàng ta đã ở cạnh bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy bao giờ.

"Có cần gọi bọn họ không?" Lục Châu hỏi.

Tuy rằng lời Phương Biểu nói khi nãy hai người các nàng ở trong phòng đã sớm nghe

thấy rõ ràng, nhưng nhìn tiểu thư trông mong như vậy, Lục Châu liền không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu.

“Tâm hắn không ở đây, không thể giữ lại” Tô Nhan khẽ lắc đầu nói: “Để hắn đi thôi"

“Nhưng mà..." Lục Châu còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Nhan đã thu lại ánh mắt tràn đầy chua xót của mình, chậm rãi đi về phía đại sảnh.

Ai có thể tưởng tượng được rằng, một mỹ nhân người gặp người yêu, được tất cả nam. nhân tôn sùng như tiểu thư lại ảm đạm đau thương vì một người nam nhân khác.

Bên ngoài tiền viện, tiếng cười nói rộn rã tràn ngập đại sảnh.