Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2930: Có khách quý tới tìm ngài!"




“Cái gọi là cao nhân ấy mà, nhỏ thì ẩn thân nơi núi non hoang vắng, mà lớn thì lại ẩn thân nơi thành thị náo nhiệt, nói chung chính là đạo lý này."

“Người này hóa trang, không phải người trong tộc sa mạc của chúng ta mà càng giống người đến từ Trung nguyên hơn. Ha ha, khu vực Trung nguyên này, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, không thể coi thường"



“Chuyện này cũng nói cho chúng ta một đạo lý rằng, trước tiên đừng nên khoe khoang, cần phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Phục rồi, ta thực sự phục rồi.”

“Tuổi còn trẻ mà đã bá đạo như vậy, xem ra người sa mạc như chúng ta thực sự là ếch ngồi đáy giếng, bỏ lỡ một viên minh châu, bị gió cát sa mạc che mù mắt chó rồi."

“Ngươi nói không sai, theo thời gian, không ai có thể biết được tên tiểu tử này sẽ mạnh đến mức nào.”

Khiếp sợ qua đi, vài người bắt đầu chậm rãi bàn tán với nhau, mà ánh mắt của những cô nương vốn dĩ sinh lòng ái mộ với Hàn Tam Thiên lúc này cũng sáng rỡ như sao trời, hơn nữa còn tràn đầy thèm khát, thậm chí là còn muốn sinh cho Hàn Tam Thiên một đứa

con.

“Tí tách, tí tách."

Đột nhiên đúng lúc này, từng âm thanh trong trẻo như tiếng mưa rơi đánh vỡ không gian nặng nề cùng tiếng thì thầm khe khẽ của mọi người.

Tất cả mọi người đều theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tiếng nước tí tách này truyền đến từ phía Lưu công tử.

Một giọt, hai giọt, ...

Những giọt nước” đó nhỏ xuống thuận theo quần của Lưu công tử, không ngừng tí.

tách tí tách rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Tiểu rồi.

Gần như là ngay sau khi Hàn Tam Thiên đánh bại gã khổng lồ, Lưu công tử đã hoàn toàn bị dọa tiểu.

Hắn biết rằng hắn đã hoàn toàn không còn bất cứ hy vọng nào, bởi vì hai kẻ trợ giúp lớn nhất của hắn đã hoàn toàn bị đánh cho tàn phế, hắn không còn năng lực để phản kháng nữa, đặc biệt là khi đối mặt với loại ác quỷ như Hàn Tam Thiên.

Hắn có chút hối hận vì những gì mình đã làm hôm nay, nếu không thì thay vì bị người ta bóp lấy yết hầu chờ đợi bị tuyên bố cái chết, giờ này hắn sẽ đang ngồi trên lầu ba thưởng thức rượu ngon và mỹ thực.

Hắn vẫn sẽ là công tử Lưu gia mà người người kính trọng, chứ không phải như hôm nay, trở thành một con chó vừa sa sút vừa run sợ.

Nhưng liệu hối hận có còn tác dụng sao? Ngay cả một cơ hội cuối cùng hắn cũng đã đánh mất rồi.

“Đừng, đừng giết ta, ngươi muốn ta làm như thế nào cũng được, ta sẽ đưa cho người tiền hoặc là bất cứ thứ gì người muốn. Nói tóm lại là chỉ cần ngươi không giết ta thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được. Cầu xin ngươi, cầu xin người đó." Lưu công tử tuyệt vọng van xin.

Lưu công tử lúc này đã không còn quan tâm đến cái gọi là tôn nghiêm. Hoặc có thể nói là, hắn đã bị dọa tới nỗi tiểu ra quần ngay trước mặt đông đảo mọi người rồi, hắn. cũng không cần đến tôn nghiêm nữa.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, khi anh còn đang suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của hắn thì đúng lúc

này, chưởng quầy đột nhiên vội vàng chạy đến từ phía đại sảnh sau lưng anh, thở hổn hển nói: “Vị... vị gia nào là Xuyên Sơn Giáp vậy? Có... có khách quý tới tìm ngài!"