Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2856: "Vì sao không đi ra gặp hắn?" 




Mà không đợi Hàn Tam Thiên và tê tê có gì phản ứng, mở mắt xem bốn phía, vậy mà chẳng biết lúc nào, đã một lần nữa đứng ở trong nhà đá.

Hàn Tam Thiên hướng về phía tượng đã có chút cúi đầu để bày tỏ cảm kích, cửa nhỏ của hang đá cũng có chút mở ra, Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn tê tê, hai người nhìn nhau gật đầu, cùng một chỗ quay người đi ra.



Ầm ầm.

Đột nhiên, gần như ngay khi hai người vừa đi ra khỏi hang đá, toàn bộ hang đá kịch liệt lay động, phía trên đá bể mà rơi, gạch đá trên mặt đất cũng sụp đổ, cửa vào cũng ầm ầm chậm rãi mở ra.

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, nơi này sắp sập rồi, rời khỏi đây thôi." Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn tất cả mọi người, nhẹ hô một tiếng, mang theo đám người nhanh chóng hướng chạy về phía cánh cửa ra vào.

Khi một đoàn người phi tốc xông ra cửa đá to lớn thì cửa vào cũng phun ra một lượng lớn đất đá, triệt để đổ sụp.

"Đều không sao chứ?" Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua, thấy tất cả mọi người an toàn chạy ra, lúc này mới thở phào một cái: "Trước tiên quay về thôn trang lại nói."

Mà gần như đồng thời, bên trong hang đá VỠ vụn, trong túp lều đất vàng, thân ảnh của nữ tử đầu ngựa nữ đột nhiên tái hiện, một nam nhân chậm rãi từ bên trong phòng đi ra.

"Ngươi đến rồi?" Nhìn thấy người đàn ông, nữ tử đầu ngựa có chút cúi người.

"Để giả hắn đi rồi sao?" Người đàn ông cao lớn uy vũ, trên thân có kim quang lúc ẩn lúc hiện.

"Vâng." Nữ tử đầu ngựa gật gật đầu: "Vì sao không đi ra gặp hắn?"

"Rồi cũng sẽ gặp nhau thôi, cần gì nóng lòng nhất thời." Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Lần khảo nghiệm này hắn thông qua như thế nào?"

"Người đá mắt dọc cũng không phải là đối thủ của hắn, cơ bản không đến ba chiều liền bị đánh bại hoàn toàn."

Hắn hài lòng gật đầu: "Còn cơ quan linh lung thì sao?"

"Mặc dù hắn xác thực ngây ngốc hạ vài quân cờ nhưng rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề." Nói đến đây, nữ tử đầu ngựa nhẹ giọng cười một tiếng: "Người làm như vậy không sợ đế giả cuối cùng không vào được sao?"

Người đàn ông cười ha ha một tiếng: "Hai lão đầu kia hô hào để giả là kỳ thần, dù sao ta cũng phải nhìn xem đế giả của chúng ta có phải thần kỳ như vậy hay không chứ."

"Nhưng hắn cũng làm cho ta rất hài lòng,

một người có đủ anh dũng vượt quan ải, cũng có kế sách xảo diệu trong chúng sinh, không tệ."

"Ngươi nói không sai, nhưng trong tương lai chờ hắn hoàn toàn thức tỉnh thì đến lúc đó có thể sẽ trách chúng ta hay không?" Nữ tử bất đắc dĩ thở dài nói.

"Chỉ cần Tô Nghênh Hạ bất tử, hắn vĩnh viễn sẽ không trách chúng ta." Nam tử nói.

"Vậy nếu Tô Nghênh Hạ muốn báo thù thì sao?" Nữ tử đầu ngựa cười nói.

"Có thể sử dụng Huyền Nữ như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Hiên Viên đại để người thôi." Nữ tử cười khổ lắc đầu.

Hiên Viên đại đế.

Người đàn ông này vậy mà là tộc trưởng của tộc Hiên Viên, đã từng là Hiên Viên đại đế.

"Hai lão đầu kia không phải còn ra quái chiếu rất nhiều lần hay sao?" Hiên Viên đại đế nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cũng may chính là để giả hắn cuối cùng cũng đi đến khu đất cằn sỏi đá này."

"Ta nghĩ, khi đế giả đi đến mảnh đất vong linh này thì những anh linh đã chết trong trận thần ma quyết chiến kia cũng có thể an nghỉ được rồi."

Nữ tử đầu ngựa gật gật đầu: "Không gì so được với chuyện đế giả một lần nữa trở về với tiếng trống canh vang trong lòng người, ta nghĩ, thật sự sẽ giống như lời người nói."