"Đế giả, trên đời này còn có sức mạnh nào mạnh hơn cả hỗn độn chi lực không?" Thấy Hàn Tam Thiên đến gần, nàng nói khẽ.
Hỗn độn chi lực là tổ tiên của vận khí, đương nhiên lực mạnh nhất chính là hỗn độn chi lực.
"Tiền bối, ý của người là, cái gọi là lực lượng của chúa tể chính là hỗn độn chi lực?"
Nàng gật đầu.
"Không khác mấy, nhưng bên trong không phải đơn giản như thế, còn rất nhiều ảo
diệu, phải để đến khi đế giả mở ra Long Bàn thì lại từ từ xem xét và hưởng thụ."
"Ta chỉ có thể nói với người rằng nguyên nhân căn bản dẫn đến thời đại thượng cổ sụp đổ là bởi vì Long Bàn nho nhỏ trong tay để giả này."
Nghe nói như thế, cả người Hàn Tam Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, cả kinh trừng mắt ngây ngốc.
Một thứ Long Bàn nho nhỏ như vậy mà lại dẫn đến thời đại thượng cổ vỡ toang, là nguyên nhân căn bản bộc phát thần ma quyết chiến, đây quả thực khiến người khó
có thể tin.
"Có chút không dám tin phải không?" Nàng nói khẽ.
Điểm này Hàn Tam Thiên ngược lại cũng không phủ nhận.
"Đó là bởi vì hình dạng của nó bây giờ thường thường không có gì lạ." Nàng nhẹ giọng mà nói.
"Đối với các người, những người sau thời đại Chân Thần mà nói thì sự tồn tại của nó căn bản sẽ không gây nên bất luận sự chú ý
nào, mà cho dù là có cũng căn bản không biết ảo diệu bên trong nó, cho dù biết, thì lại có thể làm gì?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, cho dù là chính Hàn Tam Thiên cũng không biết Long Bàn tồn tại như thế nào, nếu như không phải Hàn Tam Thiên nhận ra nó vì ấn ký đặc biệt, thì anh thậm chí cũng sẽ không xem nó là một thứ đồ vật quan trọng gì.
"Long Bàn cần phải có sáu người tài năng mở ra." Nàng nói khẽ.
"Sáu người?"
"Không sai, ngươi, và người của ngũ tộc." Nàng gật gật đầu: "Vì bảo hộ nó, lúc trước năm tộc trưởng liên hợp phong ấn, cho nên, muốn giải khai bảo hộ bên ngoài thì phải cần năm tộc trưởng dỡ bỏ phong ấn, sau đó mới có thể để cho người có được ấn ký Bàn Cổ mở ra."
"Ta chính là người đại biểu cho tộc Hiên Viên, giải khai phong ấn của tộc ta."
"Khi ngũ tinh liên tuyến, Thanh Long phá diệt, bên ngoài sẽ tiêu tán, mà đế giả người liền có thể giải khai bên trong, thu hoạch. được lực lượng bá đạo thuần túy nhất trên đời này, và một vài đồ vật thần kỳ khác.".
Nàng nhẹ giọng mà nói.
"Đế giả vì sao lại không kích động?" Nàng kỳ quái hỏi.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta đối với những thứ này hứng thú không lớn, điều mà ta mong muốn nhất chỉ là thê tử và con gái ở bên cạnh mình."
"Đế giả, hết thảy đều là an bài, hết thảy đều số mệnh đã định, có đôi khi vừa vặn bởi vì người có chấp niệm quá sâu, ngược lại cũng trở thành số mệnh đã định trong cõi u minh." Nàng nhẹ khẽ cười nói.
Lời này là ý gì?
Hàn Tam Thiên chau mày, trong lời nói rõ ràng có ý gì đó, còn nhắm vào anh và Tô Nghênh Hạ, chỉ là, anh cũng hiểu lắm ý tứ của nàng.
"Sau này người sẽ hiểu rõ." Nàng nhẹ giọng cười nói: "Thời điểm đã không còn sớm, các ngươi cũng nên rời đi."
Vừa mới nói xong, cung điện hoàng kim quanh mình đã tiêu tán, chỉ lưu lại mênh mông đất vàng và nhà tranh, mà thân ảnh của nữ tử đầu ngựa bên cạnh Hàn Tam Thiên cũng dần dần trong suốt, cuối cùng
hóa thành một luồng ánh sáng, nhẹ nhàng bay lên không, hòa lẫn vào thiên địa.