Da ngựa bao trùm, hóa thành kén tằm, sau
đó nữ tử kia hóa thành đầu ngựa thân người, nhận hết mọi xa lánh...
Những chuyện này chẳng phải đều là tê tê đã nói cho anh nghe hay sao?
Tướng mạo của nữ tử trước mắt này khiến Hàn Tam Thiên lập tức hiểu rõ.
"Chẳng trách tường đá phía ngoài dùng vải che đầu. Không phải bởi vì nó là tà linh, cũng không phải vì nguyên nhân khác, mà vẻn vẹn bởi vì đầu tượng đá là đầu ngựa." Hàn Tam Thiên nhíu mày mà nói.
"Còn làm sao mà ta biết được các ngươi, rất đơn giản, ta nói qua rồi, ta và Thổ Linh Châu tuy không phải đồng loại, nhưng cùng một tổ tiên, hắn có thể nhìn thấy hang đá bí mật của ta, thì ta cũng có thể dò xét hắn."
Vừa mới nói xong, nàng nhẹ nhàng mấy bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cùng Hàn Tam Thiên nhìn nhau, một giây sau, nàng đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên.
Tê tê vô thức liền làm ra tư thế phòng ngự, nhưng lúc này, Hàn Tam Thiên lựa chọn. không thể hiện bất kỳ động tác chống cự nào, mặc cho nàng làm ra động tác, anh chỉ nhàn nhạt nhìn qua nàng.
Từ trong mắt của nàng, Hàn Tam Thiên nhìn thấy là sự chân thành.
Thấy Hàn Tam Thiên cũng không có động tác chống cự nào, nàng hơi khẽ nâng lên. tay, sau đó nhẹ nhàng khoác lên trên người Hàn Tam Thiên, gần như đồng thời, một cổ khí tức kim sắc kỳ dị trên cánh tay của nàng chậm rãi dâng lên... là
Như có ánh sáng lung linh từ trên cánh tay nhanh chóng dâng lên cao, không ngừng hờ hững lay động ở trên không.
Mà càng quỷ dị hơn chính là tựa hồ dưới sự ảnh hưởng của ánh sáng lung linh này thân thể Hàn Tam Thiên cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Lúc này trên thân Hàn Tam Thiên cũng có luồng ánh sáng lung linh đó, như có người thả rất nhiều đom đóm lên người anh, gió nhẹ tảng sáng, đom đóm theo gió mà bay, khiến ánh sáng càng thêm rạng rỡ, thần thánh loá mắt.
Hàn Tam Thiên hỏi kinh ngạc nhìn nàng, sao có thể như vậy?
Đột nhiên vào lúc này, nàng nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, sau đó lui mấy bước, hướng về phía Hàn Tam Thiên, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai trái, đầu ngựa hơi thấp.
"Bái kiến để giả."
"Đế giả?" Tê tê nghe nàng nói thì lập tức sững sò, dò xét nàng một chút rồi lại ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Đây là tình huống gì vậy?
Không riêng gì nàng, cho dù ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thể hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên gọi anh là để giả gì đó?
"Tiền bối, ngài có ý gì?" Hàn Tam Thiên khó hiểu nói.
"Người có được búa Bàn Cổ, tất nhiên là truyền nhân của đại thần Bàn Cổ, ta thân là
một trong năm tộc, đương nhiên khi gặp để giả thì phải hành lễ." Nàng nhẹ khẽ cười nói.
"Tha thứ ta vô lễ, người có được búa Bàn Cổ chính là để giả, cho nên mới có thể dùng hơi thở thăm dò." Nàng có chút lại là một cái hành lễ, để bày tỏ thật có lỗi.