Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2842: Tiểu hài tử? 




Nhưng vừa vặn sẽ khiến cho một vấn đề vốn rất đơn giản trở nên vô cùng phức tạp.



"Nhưng có người sẽ không như vậy." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nhẹ nhàng cười một tiếng.



"Người nào?" Lục Viễn nhướng mày.

Mặc Dương cười khổ một tiếng: "Tiểu hài

"Tiểu hài tử?"

Tiểu hài tử có tư tưởng đơn thuần, nhìn góc độ vấn đề cũng tương đối đơn giản, vấn đề phức tạp sẽ được tương đối đơn giản hóa.



"Ý tứ chính là, Tam Thiên tìm Đạo Thập Nhị, cũng là bởi vì..." Chung Bắc Hải lập tức hiểu rõ gì đó.

"Phốc... Ha ha ha ha." Đột nhiên, Ngưng Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng.

"Thật xin lỗi, ta cũng không muốn cười, nhưng mà thực tế nhịn không được, ha ha ha ha."

Trong lúc nhất thời, một đám người trực tiếp cười trước ngửa sau lật, chỉ để lại Đao Thập Nhị hoàn toàn biến thành sự chế giễu trong đám người...



"Cuối cùng, Hàn Tam Thiên... Người xem lão tử là người thế nào?"

Đạo Thập Nhị choáng váng, vốn đã nói là người tài mang vẻ ngoài đần độn mà?

Thế nào, thế nào đột nhiên thay đổi?

Tiểu hài tử?

Mọi người ở đây cười trước ngửa sau lật, mừng rỡ vô cùng, lúc này, một đám người nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đã thấy anh vẫn không hề cười.



Nhìn thấy như thế, một đám người thu liễm nụ cười, mà lúc này Hàn Tam Thiên và Vương Tự Mẫn hai người nhìn nhau một cái, rồi mới nhẹ gật đầu.

Tiếp theo đó, hai người bước về phía hang đá ở nơi kia.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Vương Tư Mẫn như thế, đám người nhanh chóng đi theo phía sau Hàn Tam Thiên, từng bước một đi đến hang đá kia...



Khi khoảng cách đến hang đá ngày càng gần, đám người cũng cảm thấy không khí càng trở nên tươi mát nồng đậm, đồng thời, không biết từ nơi nào tán phát ra từng trận sức mạnh chèn ép, ép đến khiến người ta cảm giác có chút khó chịu.

Hàn Tam Thiên nhíu mày, mang theo bọn người Vương Tự Mẫn, thời khắc cảnh giác đi về hướng hang đá.

Rất nhanh, một đám người đã đi đến trước cửa hang đá.

Hai bên có Kim Đồng Ngọc Nữ sinh động như thật, trong tay đồng tử ôm sách, tay



phải ngọc nữ nâng kim, bên trong hang đá có một nữ nhân đang ngồi.

Dây vàng áo ngọc thì không cần nói nữa, bề ngoài xa hoa vô cùng, lóng lánh rạng rỡ, khiến người không thể rời mắt.

Nàng ngồi đó, thân thể thẳng tắp, dáng vẻ đoan trang, nhưng đầu của nàng bị một mảnh vải đỏ che lại, khiến nàng vốn đã có chút thần bí, lại có chút quỷ dị.

"Thật kỳ quái, tại sao tượng đá này lại bị vải đỏ che phủ đầu?" Ngưng Nguyệt cau mày, kỳ quái không thôi nói.