Chàng Rể Quyền Quý

Chương 248




CHƯƠNG 248

“Cái đồ thỏ đế cậu là một tên thiểu năng sao?” Người đàn ông đầu trọc mặc vest mỉa mai nói: “Cậu ra vẻ uy phong còn ra vẻ đến tận tập đoàn Tắc Thành rồi sao? Cũng không ngoài nghe ngóng xem, đây là chỗ của ai!”

“Đúng thế, còn dám gọi thẳng tên của lão tổng chúng tôi, thật là hung hăng!”

“Cái thằng nhóc thối miệng còn hôi sữa, dám ngông cuồng nói là đại ca của lão tổng? Cậu nói lão tổng là ba nuôi của cậu tôi cũng không tin! Cậu làm cháu trai của lão tổng cũng không xứng!”

Mấy nhân viên bảo vệ đều mỉa mai, châm chọc.

“Lôi cậu ta ra ngoài, tát cho mấy cái cho tỉnh rồi tính, cuối cùng bắt cậu ta phạt quỳ ở cửa lớn của tập đoàn, cho mọi người nhìn, coi như là một lời cảnh cáo!” Người đàn ông đầu trọc mặc vest thờ ơ nói rồi khoát tay.

Cũng không biết là tên ngốc từ đâu ra, đầu óc hình như có vấn đề, xem mình là ai chứ? Tới thì báo tên của lão tổng, khẩu khí còn lớn như vậy, bảo lão tổng xuống gặp anh?

Anh ta đi theo lão tổng Vu Tắc Thành lăn lộn mấy năm, những người giàu có và người có chức quyền cao của khu Trung Thiên, ai không phải là khách sáo đối đãi với lão tổng Vu chứ? Trong khu Trung Thiên, mặt mũi của lão tổng Vu lớn cỡ nào chứ? Ra ngoài là đoàn xe 20 chiếc Bentley.



Còn chưa từng thấy ai ngông cuồng như vậy!

“Nhóc con, cậu tự tìm khổ thì ông đây thành toàn cho cậu!”


Nói rồi, mấy người bảo vệ cơ thể lực lưỡng đều xông tới, trong tay cầm côn đen đập thẳng vào người Lâm Tinh Vũ.

Vèo!

Bảy tám người đàn ông lực lưỡng xông tới, vồ hụt, vậy mà mấy người đụng đầu vào nhau, đụng u đầu, người nào người nấy ôm đầu mà kêu rên.

Mà Lâm Tinh Vũ lại giống như một cơn gió, đã biến mất khỏi đó, không biết từ bao giờ đã lùi ra ngoài mười mấy mét.

Một màn này đã dọa bảy tám bảo vệ, ai cũng mang vẻ khó tin.


Lâm Tinh Vũ như bóng lướt theo gió, lắc nhẹ qua, chân quét một cái thì lập tức vang lên những tiếng bụp bụp, trên đầu gối của mỗi người đều bị ăn một cước, lực đạo rất lớn đã khiến đầu gối của bọn họ đau dữ dội, bụp bụp, toàn bộ đều quỳ ngã ra đất, quỳ trước mặt Lâm Tinh Vũ.

“Cậu! Cậu dám ra tay ở đây?” Người đàn ông đầu trọc mặc vest đứng ngây nhìn, sau đó lập tức nổi giận, lao tới tung một quyền.

Anh ta xuống tay rất nhanh, rõ ràng là cao thủ cấp quyền vương ngầm, ra đòn rất tự tin.

Bụp!


Một âm thanh trầm thấp vang lên, Lâm Tinh Vũ đứng ở đó không nhúc nhích, chuẩn xác nắm chặt nắm đấm của người đàn ông đầu trọc mặc vest.

Rắc rắc rắc!

Âm thanh gân cốt bị vặn đã vang lên, người đàn ông đầu trọc mặc vest đau tới mức toát mồ hôi hột, cả người run rẩy, cơ thể mềm oặt ra, một cánh tay bị Lâm Tinh Vũ túm chặt, không ngừng phát ra tiếng xương gãy!


“Hự! Á! Cậu dám động vào tôi? Ông đây là Ưng Đầu Trọc thủ hạ của ngài Vu! Cậu tốt nhất đi ra ngoài nghe ngóng danh hiệu của ông đây đi!” Ưng Đầu Trọc hằn học nói, đau tới mức cả người co giật.

Ưng Đầu Trọc thật sự không biết tên nhóc non choẹt mặc sơ mi trắng, trông như một học sinh này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, một tay thì suýt nữa bóp nát nắm đấm của mình!

Phải biết, anh ta là quyền vương ngầm của khu Trung Thiên, ban đầu cũng là vì nổi tiếng ở sàn đấu quyền anh ngầm mới được ngài Vu nhìn trúng, dẫn ra dưới trướng bồi dưỡng.

Không ngờ hôm nay lại thua trong tay một tên nhóc non choẹt như này!