Chàng Rể Quyền Quý

Chương 247




CHƯƠNG 247

Trên ghế sau của xe, Lâm Tinh Vũ cầm trên tay một tấm danh thiếp Hoa ban cao cấp bằng vàng ròng, bên trên có ghi bốn chữ Công Tôn Thu Vũ, khóe miệng nhếch lên một cái.

Cái cô gái đeo kính này còn để lại cả danh thiếp, còn là danh thiếp vàng nguyên chất 24K, thật thú vị.

Lâm Tinh Vũ cũng suy đoán trong lòng rằng cô gái này có xuất thân từ nhà họ Công Tôn ở Đế Kinh, Hoa ban chính là gia hiệu của gia đình này, đáng để tâm đây.

Nhà giàu ở Đế Kinh mọc lên như rừng, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể hô mưa gọi gió, một tay che trời.

Nhưng trong số đó chỉ có năm người thực sự đứng trên đỉnh cao, hay còn được gọi là đại thế lực ở nước H, năm gia đình giàu có hàng đầu của nước H! Họ đều có tầm ảnh hưởng lớn trên cả nước và toàn thế giới!

Theo thứ tự là nhà họ Tề ở Đế Kinh, sau đó đến nhà họ Ninh ở Đông Lăng, nhà họ Từ ở Tây Sơn, nhà họ Công Tôn ở Cao Dương và nhà họ Tư Mã ở Giang Châu.

Đều là những gia tộc lớn, dĩ nhiên là những gia tộc hiển hách mấy trăm năm nay, thậm chí đã vượt ra ngoài phạm vị nhà giàu.



Một giờ sau.

Chiếc taxi dừng lại trước một tòa cao ốc năm mươi sáu mươi tầng, tập đoàn Tắc Thành.


Đây là địa bàn của ông chủ khu Trung Thiên, tập đoàn của Vu Tắc Thành. Người này có địa vị rất cao ở khu Trung Thiên của Đế Kinh, cũng là một nhân vật huyền thoại, tay trắng gây dựng sự nghiệp, lại còn có thể xông pha vào chốn quyền quý khắp Đế Kinh, có thể nói là vận may không dứt!

Lâm Tinh Vũ xuống xe, đi thẳng vào sảnh tiếp tân ở tầng một của tập đoàn Tắc Thành.

“Chào anh, anh tìm ai vậy?” Nữ lễ tân lịch sự hỏi.

“Tôi tìm Vu Tắc Thành.” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói.

Lời này vừa nói ra, những người có mặt đều sững sờ, đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Tinh Vũ. Ngay cả nhân viên bản vệ cũng bước tới với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


“Anh à? Anh đang nói đùa đúng không? Anh tìm ông chủ của chúng tôi thật sao?” Nữ nhân viên lễ tân liếc nhìn Lâm Tinh Vũ: “Anh có hẹn trước không?”

“Không có hẹn trước.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói: “Cô báo lại là đại ca tìm anh ta.”

Nữ lễ tân có vẻ hơi khinh thường, những vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, trầm mặc không nói gì.

Đùa cái gì vậy, chủ tịch Vu Tắc Thành là nhân vật nào kia chứ? Lần trước ngay cả Phó thị trưởng đến tìm cũng phải đợi ở đại sảnh hơn mười tiếng. Đây anh ta chỉ là một thanh niên mặc quần áo như mua ngoài vỉa hè mà dám xưng đại ca với ông chủ?


“Con mẹ nó, tới để tấu hài đấy hả? Anh là đại ca của ông chủ chúng tôi ấy hả?”

Đúng lúc này có một người đàn ông đầu trọc mặc âu phục màu đen bước ra khỏi thang máy, khinh thường nhìn Lâm Tinh Vũ, giọng nói đầy vẻ chế nhạo.

“Đuổi người này ra ngoài, trên đời sao lại có loại người không sợ chết thế nhỉ!” Người đàn ông đầu trọc khoát tay một cái, bộ dáng không kiên nhẫn: “Cũng không tự nhìn lại mình xem, ăn mặc thì rách rưới, không khác gì học sinh, miệng còn hôi sữa!”


Thế là mấy chục nhân viên mặc đồng phục bảo vệ lao tới, vây lấy Lâm Tinh Vũ.

“Tự mình cút ra ngoài đi, đừng ép chúng tôi phải ra tay. Nhóc con, tuổi còn nhỏ mà dám tới gây chuyện?”

“Cũng không nhìn xem đây là nơi nào mà dám xông vào gây sự?”

Vẻ mặt Lâm Tinh Vũ vẫn rất bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng: “Tôi nói lại lần cuối, tôi đến tìm Vu Tắc Thành.”