Chàng Rể Quyền Quý

Chương 226




CHƯƠNG 226

Thủ đoạn của Lâm Tổng đơn giản là quỷ thần khó lường! Hôm nay anh đã xử lý Tần Phú Quý một cách rõ ràng, dạy dỗ ông ta một bài học!

Nói xong, Tưởng Kỳ vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại xác nhận an nguy của mẹ mình ngay lập tức.

Giây phút Thẩm Tam và Lưu Quân đi vào ghế lô, sắc mặt Tần Phú Quý xám như tro, cả người xụi lơ, nằm trên mặt đất như chó chết.

“Thẩm Tam gia! Anh nhất định phải làm đến bước này sao?” Tần Phú Quý chua chát nói, sững sờ nhìn Thẩm Tam.

Trước kia Tần Phú Quý hô mưa gọi gió ở Thành Bắc, còn có thể ngang hàng với Thẩm Tam ở Nam Thành.

Nhưng gần đây, nhà Thẩm Tam đột nhiên phát triển, làm cho nhà họ Chu rụng mất răng còn phải nuốt vào trong bụng, nghiễm nhiên trở thành đầu rồng của thành phố Thanh Vân!

Ở các vùng ngoại ô, các quận và các khu đô thị ở thành phố Thanh Vân, những đại lão đều lần lượt đội Thẩm Tam làm đầu, ít ra cũng biểu hiện sự thuần phục trên danh nghĩa, chỉ có ông ta ỷ vào thế lực nhà họ Tần và nhà họ Tôn, không nể mặt đi trêu chọc Thẩm Tam…



“Ha ha, Tần Phú Quý, con mẹ nó cậu là đồ cho thể diện mà không cần!” Thẩm Tam lạnh giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường: “Cậu trung thành với tôi cũng giống như trung thành với nhà họ Lâm! Làm vậy cũng là tốt cho cậu, vậy mà cậu nhất định phải nháo đến mức này sao?”

“Tam gia? Cậu Lâm? Nói vậy là có ý gì?” Khuôn mặt Tần Phú Quý đầy vẻ kinh ngạc.


Lúc này ông ta mới ý thức được, không phải Thẩm Tam khách khí trước mặt Lâm Tinh Vũ, mà là cung kính!

“Chẳng lẽ Thẩm Tam gia cũng là thuộc hạ của cậu? Cậu thật sự là con rể nhà họ Trương Lâm Tinh Vũ?” Tần Phú Quý trợn to mắt nhìn Lâm Tinh Vũ, hôm nay ông ta không chỉ thấy được thủ đoạn của người nhà họ Lâm mà điều đó còn tác động rất nhiều đến thế giới quan của ông ta!

Con mẹ nó, chuyện này ai dám tin? Nói ra cũng không ai tin a!

Một người con rể phế vật nổi tiếng của nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân lại có thế lực lớn như vậy?

Bây giờ Thẩm Tam uy danh ngút trời ở thành phố Thanh Vân cũng đi theo cậu ta?


Bịch!

Tần Phú Quý quỳ xuống, bỗng nhiên dập đầu.

“Cậu Lâm! Tôi phục! Tôi sai rồi, tôi không có mắt nên mới đắc tội cậu! Cho tôi một cơ hội đi, đừng giết tôi!” Tần Phú Quý quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ông ta đã hối hận đến phát điên, sao lại đắc tội với một người hung ác như Lâm Tinh Vũ chứ!

Cậu ta không chỉ có tiền mà còn có kĩ năng đánh nhau, vậy con chưa hết, dưới tay cậu ta còn có đầu rồng Thẩm Tam gia!


Trong thành phố Thanh Vân còn ai có thể đối phó với cậu ta?

“Cho ông một cơ hội?” Lâm Tinh Vũ lạnh giọng nói: “Được, tôi sẽ cho ông một cơ hội!”

“Cậu Lâm! Cậu nói đi, muốn tôi làm gì cũng được, lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều nguyện ý làm!” Tần Phú Quý dập đầu thần phục, sự khâm phục hoàn toàn từ trong lòng.


Ngay cả khi Lâm Tinh Vũ chém hai đầu ngón tay của mình ông ta cũng không mang thù, bị vậy là do mình đáng đời, đối đầu với Lâm Tinh Vũ, muốn được sống sót thì phải thắp nhang cầu nguyện!

“Tôi muốn sau này Thành Bắc mang họ Lâm.” Ánh mắt Lâm Tinh Vũ lạnh băng, anh từ từ đứng dậy: “Bây giờ hãy gọi điện thoại bảo Tôn Kiên đến lầu Tần Vân ngay.”

“Gọi điện bảo Tôn Kiên đến đây?” Vẻ mặt Tần Phú Quý hơi kinh ngạc: “Cậu Lâm, ý của cậu là giết Tôn Kiên?

“Cậu Lâm! Xin hãy nhường cơ hội này cho tôi. Chuyện này giao cho tôi lo liệu, để tôi lập công chuộc tội!” Tần Phú Quý ra vẻ nịnh bợ: “Bây giờ tôi lập tức đi sắp xếp, nhất định có thể hẹn được Tôn Kiên đến lầu Tần Vân. Tôi bảo đảm khiến hắn chết không có đất chôn!”