Chàng Rể Quyền Quý

Chương 225




CHƯƠNG 225

Anh phi dao nhanh như tia chớp.

Con dao đâm vào tay Tần Phú Quý, bàn tay ông ta lập tức máu me đầm đìa, hai ngón tay bị đâm xuyên qua, cây súng cầm không chắc bị rơi xuống mặt đất.

“A a a!”

Tần Phú Quý kêu như heo bị chọc tiết, ông ta khoanh tay há mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch.

Ông ta nhìn Lâm Tinh Vũ với khuôn mặt đầy vẻ không dám tin, ánh mắt vô cùng sợ hãi, cậu ta là cao thủ tàn nhẫn nào vậy chứ?

Mấy tên to con bị đánh gãy mất tay chân còn nằm trên mặt đất cũng đều ngây ngẩn cả người.

Lâm Tinh Vũ mặt không cảm xúc nhìn về phía Tần Phú Quý, lạnh nhạt nói: “Muốn sống thì quỳ xuống thần phục.”



Nếu giữ Tần Phú Quý lại không có tác dụng gì, anh cũng không thích tốn thời gian trêu đùa với loại người lỗ mãng này.

“Cậu!” Tần Phú Quý cắn chặt răng, ngón tay đau nhức: “Đây là địa bàn của tôi, cậu dám động vào ông đây, cậu tuyệt đối không ra khỏi lầu Tần Vân được!”


Lầu Tần Vân là nơi ở của mình, vung tay hô lên là có hơn trăm anh em, dám làm mình bị thương ở chỗ này, đúng là không biết sống chết!

“Vậy ông thử gọi điện thoại xem có thể gọi người lên không.” Lâm Tinh Vũ cười nói.

Tần Phú Quý nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay của Lâm Tinh Vũ làm ông ta cảm thấy rất hoảng hốt.

Tút tút.

Tần Phú Quý gọi liên tiếp bảy tám cuộc điện thoại cho đàn em ở mấy tầng khác nhau trong lầu Tần Vân, nhưng không ai nghe máy!


Chuyện này quá quỷ dị rồi!

Tần Phú Quý toát mồ hôi trán, nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lâm Tinh Vũ, ông ta cảm nhận được mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

Thứ ông ta cậy vào duy nhất là ỷ vào địa bàn của mình có thể điều khiển sống chết của Lâm Tinh Vũ.

Vậy nên ông ta mới không sợ Lâm Tinh Vũ nhiều tiền chút nào, nhưng hôm nay ngay cả thứ duy nhất ông ta cậy vào cũng không có!


“Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đã đánh người của tôi rồi sao?” Tần Phú Quý trầm giọng hỏi, trong lòng không ngừng khủng hoảng.

Trà trộn trong giang hồ nhiều năm qua, chưa có sóng to gió lớn nào ông ta chưa từng thấy, mà đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống nguy hiểm như này.

Người trẻ tuổi này chẳng những có kĩ năng vô cùng kinh khủng, mà còn có tiền, dường như, ngay cả thủ đoạn làm việc cũng làm người ta rung động!


Loại người này hoàn toàn không thể đắc tội, vậy mà mình lại tự chui vào chỗ chết!

“Cậu Lâm! Chúng tôi đã dọn sạch người ở lầu Tần Vân và cứu mẹ Tưởng Kỳ ra theo sắp xếp của cậu.”

Lúc này, một giọng nói cung kính vang lên, Thẩm Tam mặc áo sơ mi hoa vân vê phật châu, Lưu Quân đi theo sau mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, hai người cùng đi vào ghế lô.

“Thẩm Tam, làm khá lắm.” Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Tưởng Kỳ: “Cậu gọi điện thoại cho mẹ báo bình an đi.”

“Bà ấy được cứu thật sao? Cảm ơn Lâm Tổng!” Tưởng Kỳ kích động nhìn Lâm Tinh Vũ, rồi nhìn Thẩm Tam nghe đồn uy phong bá đạo, anh ta đoán Thẩm Tam thật sự được Lâm Tổng nâng đỡ!