Chàng Rể Quyền Quý

Chương 171




CHƯƠNG 171

Nghe nói ba cao thủ võ thuật truyền thống là sư huynh đệ đồng môn, cử người kém nhất là Lưu sư đệ ra tay mà cũng đã thắng mười mấy trận, còn người của ông ta tuy cầm dao những vẫn không đấu lại người ta lên tay không.

“Ông Tam à, tôi thấy là bên ông chẳng có ai dám lên múa máy nữa đâu.” Chu Bân thổi ly trà nóng rồi đắc ý cười nói: “Tôi kính trọng ông là lão làng Bào ca của đời trước ở thành phố Thanh Vân. Thế này vậy, rương tiền này là tiền cho các anh em uống nước nôi, sau này đừng có đến khu Đông Thành nữa!”

Nói rồi Chu Bân búng ngón tay, một vệ sĩ người nước ngoài ở sau lưng bỏ một cái va ly xách tay màu đen lên trên bàn. Mở va ly xách tay ra, bên trong toàn là đô la Mỹ bóng loáng.

“Đây là một triệu đô, cầm đi không tiễn.” Chu Bân cực kì đắc ý nói, trông như đã thắng chắc Thẩm Tam rồi.

“Hừ! Chỉ với tí tiền này mà cậu muốn chiếm khu Đông Thành ư? Đúng là hoang tưởng!” Thẩm Tam hừ lạnh, nhìn cũng chẳng buồn nhìn rương tiền đô trên bàn: “Chu Bân, nếu cậu không muốn chết thì lập tức dẫn người rời khỏi khu Đông Thành, chậm thì không có cơ hội nữa đâu!”

Chu Bân cười lạnh âm hiểm nói: “Thẩm Tam, sáng tối gì ông cũng không đấu lại tôi, đánh võ đài bên ông cũng chẳng có ai đỡ được. Chỉ bằng mấy mẩu súng trường sắt của ông mà chống lại hỏa lực của tôi?”



“Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi! Ông còn không dẫn người biến xéo khỏi khu Đông Thành? Còn chờ gì nữa?”


Sắc mặt Thẩm Tam khó coi, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Cậu muốn nuốt Đông Thành thì phải hỏi đại ca của tôi có đồng ý không!”

“Ông hù tôi đấy à?” Chu Bân hất văng ly trà.

Đùng!

Hai người đàn ông trung niên mặc đồ luyện võ màu trắng ở bên cạnh Chu Bân đột nhiên lao ra, cả người nhanh như chớp, lập tức giữ lấy hai bên vai Thẩm Tam, đè mạnh ông ta lên bàn trà mà không thể nhúc nhích.

Ba cận vệ của Thẩm Tam vừa rút súng ra đã bị hai người đạp ngã nhào một trăm tám mươi độ, rớt xuống đất và liên tục nôn ra máu, súng cũng bay ra xa mấy mét.


“Hù tôi à? Ông đây là người nhà họ Chu, bến tàu này toàn là sản nghiệp của nhà họ Chu!” Chu Bân đánh giá Thẩm Tam bằng sắc mặt nghiền ngẫm: “Đại ca của ông là ai hả? Có thể mạnh hơn cả nhà họ Chu tôi à?”

“Đại ca tôi chưa tới, cậu dám động đến tôi sao?” Thẩm Tam lạnh lùng nói, tuy bị đè lên bàn nhưng khí thế không hề giảm.


Hơn mươi chiếc xe màu đen hống hách ở đằng xa cũng lái đến và dừng sau lưng Thẩm Tam, người trên xe cũng chộn rộn.

Chu Bân híp mắt thắc mắc hỏi: “Đại ca ông là ai?”

“Lâm Tinh Vũ.” Thẩm Tam trịnh trọng nói.

“Lâm Tinh Vũ?” Sắc mặt Chu Bân nghiêm trọng suy nghĩ, tìm xem người có địa vị mà họ Lâm ở thành phố Thanh Vân, dù sao cũng là người mà Thẩm Tam Nam Thành nhận là đại ca, chắc chắn không phải kẻ bình thường.


“Chẳng lẽ đại ca Lâm Tinh Vũ mà ông nói chính con rể vô dụng của nhà họ Trương nổi tiếng khắp thành phố Thanh Vân sao?” Chu Bân bỗng nhớ đến điều gì, sắc mặt khinh thường và cười to: “Thẩm Tam à, mẹ nó chứ ông dọa người ta mà không biết chọn người có địa vị tí à? Ông đây vừa từ nước ngoài về mà vẫn biết tiếng tăm của tên vô dụng Lâm Tinh Vũ từ trong mạng lưới quan hệ của các thế gia, nổi tiếng lắm!”

Thẩm Tam cười nhạt không nói. Chẳng biết bộ mặt thật của nhà họ Lâm hung hãn thế nào, từ trước đến này chẳng một ai coi cậu Lâm là kẻ vô dụng mà có kết cục tốt!

“Thú vị đấy! Ông đi gọi Lâm Tinh Vũ đến đây, tôi thật sự muốn biết về tên vô dụng tiếng tăm lẫy lừng này!” Chu Bân nói với sắc mặt khinh thường.