Chàng Rể Quyền Quý

Chương 170




CHƯƠNG 170

“Bây giờ.”

Lâm Tinh Vũ cúp máy.

Cứ tưởng Lý Bộc đến chỉ để truyền lời nên đã để Thẩm Tam dẫn người đến bến tàu Long Hổ, sau đó anh sẽ chạy tới.

Ai ngờ chuyện ở Đế Kinh lại nghiêm trọng như thế, lấy đạn giúp Lý Bộc đã làm lỡ quá nhiều thời gian.

“Tôi phải đi ra ngoài làm việc, ông nghĩ cho rõ ràng xem có bỏ sót tình báo ở Đế Kinh không, ông có cách nào tìm ra đám người đuổi giết ông ở thành phố Thanh Vân không.” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói: “Chờ đến khi tôi trở lại thì nói rõ cho tôi. Tôi phải tiêu diệt đám người đến thành phố Thanh Vân trước.”

Không nói đến chuyện nhà họ Văn ở Đế Kinh, riêng đám người từ Đế Kinh đuổi đến đây để giết anh đang ẩn núp ở thành phố Thanh Vân, ở ngay dưới mắt anh giống như cực xương mắc trong họng, phải tìm được bọn họ và diệt khẩu!



“Cậu chủ à, có lẽ tôi có thể đoán ra người nhà họ Văn phái đến đang ở đâu, có thể tìm ra bọn họ ở chỗ nào.” Lý Bộc nghiêm túc nói, trong lòng biết không khuyên Lâm Tinh Vũ được, với thái độ của Lâm Tinh Vũ chắc chắn sẽ không đi nước ngoài tránh nạn.

Lâm Tinh Vũ gật đầu, mặt không cảm xúc đi ra khỏi biệt thự.


Bến tàu Long Hổ bên bờ sông Thanh Vân của khu Đông Thành.

Nơi này khác với bến tàu Phi Ngư bị bỏ hoang, đây là một bến tàu hoạt động dựa vào thuyền bè, có không ít công xưởng đang hoạt động cùng với các kho hàng chứa được nhiều hàng hóa.

Tất cả chỗ này đều là sản nghiệp của nhà họ Chu ở thành phố Thanh Vân.

Không thấy nhân viên bình thường làm việc ở bến tàu và công xưởng vì đã đuổi người.


Trên nền xi măng trống trải cạnh bến tàu có mấy chục chiếc việt dã đang đỗ, ngồi trên xe là những người đàn ông cường tráng, đoàn xe của hai bên như đang đối đầu.

Ở giữa có một cái bàn uống trà, hai người ngồi đối diện nhau.

Thẩm Tam mặc áo hoa, tay lần tràng hạt, đối diện là một thanh niên khí chất âm u lạnh lẽo mặc áo khoác màu nâu, ánh mắt cực kì thâm độc.

Trên võ đài bên cạnh, một người đàn ông vạm vỡ cầm mã tấu bắt cặp với một người đàn ông trung niên trên dưới ba mươi tuổi mà chém giết. Hai người đánh tới đánh lui, đánh chém khốc liệt, mỗi chiêu trí mạng đều đánh lên chỗ hiểm trên người đối phương, nhìn mà chấn động lòng người.


“Leng keng!”

Lúc này, mã tấu trên tay người đàn ông lực lưỡng bị đối thủ bẻ thành hai bằng tay không, leng keng rơi xuống đất. Rồi người đàn ông vạm vỡ bị đạp bay khỏi võ đài té uỵch xuống đất và nôn ra một lượng máu lớn, sau đó bất tỉnh nhân sự.


“Bộp bộp!”

Thanh niên mặc jacket nâu vỗ tay cười to.

“Đánh hay lắm!”

“Ông Tam à, người của ông chẳng ai biết đánh cả.” Chu Bân cười ẩm hiểm nói, sắc mặt cực kì đắc ý: “Một mình đại sư Lưu đã đánh bay mười mấy tướng tài của ông, ngay cả hai sư huynh của đại sư Lưu cũng có không cơ hội ra tay!”

Sắc mặt Thẩm Tam khó coi, nhìn mười mấy tay đấm và cao thủ giang hồ nằm rạp dưới đất ở sau lưng đang lăn lộn nức nở kêu thảm, tất cả đều bị phế bỏ võ công, tay chân gãy hết, bị đánh thành tàn phế.

Thẩm Tam làm theo lời căn dặn của Lâm Tinh Vũ là hẹn Chu Bân ra quyết chiến, dựa theo quy tắc giang hồ cũ, hai bên cử người ra bến tàu đánh để định đoạt địa bàn khu Đông Thành. Không ngờ, mười mấy tay đấm tung hoành bao võ đài ngầm, còn có cả mấy người luyện võ của võ quán giang hồ, nhưng không một ai đỡ được.