Chàng Rể Phi Thường

Chương 517: Giao dịch




Khoảnh khắc mà Tiêu Vô Đạo xuất hiện.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Dì Mộc chắp tay làm lễ với ông ấy, thản nhiên nói: “Ông chủ nặng lời rồi, Mộc Ca chỉ muốn chú tâm cầu phúc cho con, không muốn gặp người khác. Nếu như ông chủ có việc thì có thể cho gọi tôi tới”.

“Mộc Ca, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm, tôi muốn gặp bà một lần mà cũng cần phải cho gọi ư?”

Tiêu Vô Đạo cười khổ.

Sau đó ông nhìn sang Trần Mộng Dao bên cạnh, ánh mắt bỗng chốc trở nên rất đỗi dịu dàng: “Đây là Lạc Lạc phải không. Thời gian trôi nhanh thật. Hồi xưa con mới chỉ là một em bé quấn tã, bây giờ đã trưởng thành, xinh đẹp thế này rồi. Đã vậy còn giống hệt Tiêu Tiêu, đúng là đúc ra cùng một khuôn mà!”

Nếu là trước khi Sở Phàm mà nghe được lời nói này anh sẽ cảm thấy bình thường.
Nhưng bây giờ anh lại cảm giác dựng hết tóc gáy lên.

Tiêu Tiêu Tiêu là con của Tiêu Vô Đạo với vợ cả ông ấy. Nhưng Trần Mộng Dao có phải con ruột ông ấy đâu!

Vì sao cô ấy lại giống Tiêu Tiêu Tiêu tới vậy, cứ như là chị em sinh đôi ấy.

Chuyện quan hệ huyết thống này không thể hiểu nổi!

Trần Mộng Dao cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhìn dì Mộc, đợi bà giải thích.

Nhưng rõ ràng, dì Mộc không hề định giải thích vào lúc này.

Bà chỉ nói: “Ông chủ, ông tới thăm Lạc Lạc thì cũng tới rồi. Nếu không có việc gì nữa thì mời ông về cho”.

Nghe vậy mặt Tiêu Vô Đạo hơi sa sầm, nhưng rất nhanh ông đã thu lại ánh mắt đó và thay bằng một nụ cười: “Mộc Ca, xem ra bà vẫn có chút thành kiến với tôi. Chuyện năm xưa tôi nghĩ tôi cũng đã giải thích rõ ràng rồi. Vì sao bà không chịu tin tôi?”
Lần này dì Mộc không nói gì, bà ấy chỉ chắp tay, khẽ lẩm nhẩm: “Nam mô a di đà Phật”.

Tiêu Vô Đạo “hừ” một tiếng rồi rời đi.

“Dì Mộc, có phải dì vẫn có chuyện gì giấu con không?”

Trần Mộng Dao đi tới bên cạnh dì Mộc, giọng đầy ngờ vực.

Tuy Tiêu Tiêu Tiêu cũng rất tò mò nhưng hồi bé, mẹ cô đã đích thân dạy dỗ, đừng bao giờ hỏi những chuyện không nên hỏi. Vì thế cô vẫn luôn nén sự ngờ vực này lại trong lòng.

Bây giờ sự ngờ vực này lại dâng lên khiến cô khá tò mò.

Dì Mộc thở dài, nhìn ba thanh niên trước mặt rồi nói: “Ba đứa lại đây, dì nói cho các con nghe chuyện các con muốn biết”.

Nói rồi dì Mộc đi tới một căn phòng khóa kín đầy bụi bặm.

Đám Sở Phàm vội đi theo.

Sau khi vào trong, dì Mộc thắp nến trong phòng lên, có ánh căn phòng cũng dần sáng lên.
Sở Phàm đưa mắt nhìn một lượt, sau đó ánh mắt bị hấp dẫn bởi một bức tranh treo trên tường.

Đó là một bức tranh cổ, không biết có từ bao giờ nhưng nhìn vết tích thì ít nhất cũng phải có lịch sử hàng ngàn năm, nhưng bức tranh vẫn chỉnh tề ngay ngắn như mới, không có dấu vết nào của sự rách nát hay hỏng.

Một bức tranh chỉ mỗi treo trên tường như thế, chẳng ai bảo quản giữ gìn mà vẫn như mới, thật sự là khiến người ta ngạc nhiên.

Mà nội dung bức tranh cũng chỉ là tranh phượng hoàng lửa hồi sinh, đôi cánh đang ngập trong biển lửa kia che hết cả mặt trời.

Rõ ràng chỉ đôi mắt phượng hoàng chỉ là một nét móc, nhưng lại toát lên vẻ thần bí không thể diễn tả được.

Cứ như thể con chim phượng hoàng này sẽ bay ra khỏi bức tranh ngay vậy.

Trần Mộng Dao và Tiêu Tiêu Tiêu cũng bị hấp dẫn bởi bức tranh này, hai người nhìn một lúc lâu vẫn chưa thể rời mắt được.
Dì Mộc nhìn ba người như thế cũng không nói gì, một lúc lâu sau, ba người mới như tỉnh lại khỏi bức tranh, bấy giờ dì Mộc mới nói: “Ba con nghe cho kỹ đây. Vì sao dì với Lạc Lạc lại bị người của Thập điện Diêm La nói rằng không nên tồn tại trên thế giới này, bởi vì trên lý thuyết thì dì và Lạc Lạc không phải người trái đất!”

“Sao cơ ạ?!”

Khi nghe thấy điều này, Sở Phàm trợn tròn mắt, đầu ù ù choáng váng.

Trần Mộng Dao thì cũng chẳng khá khẩm gì hơn, cô ngây người đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc rối như mớ bòng bong.

Làm sao cô có thể ngờ được mình lại là người ngoài hành tinh cơ chứ?!

Nhưng ngay sau đó, dì Mộc lại nói: “Nhưng các con đừng hiểu lầm, dì với Lạc Lạc cũng không phải là người ngoài hành tinh”.

“Thế là sao ạ?”

Lần này cả ba người đều mờ mịt.
Vừa không phải là người trái đất, cũng không phải người ngoài hành tinh, thế thì là người gì?

Có vẻ như dì Mộc đã dự đoán trước được sự nghi ngờ này của ba người, bà mỉm cười rồi giải thích: “Dì và Lạc Lạc thực ra là người Thị Tộc”.

“Người Thị Tộc là người gì?”

Tiêu Tiêu Tiêu hỏi trong vô thức.

Dì Mộc im lặng chốc lát rồi nói: “Chắc các con cũng biết, nước Hoa Hạ chúng ta trước giờ vẫn lưu truyền những truyền thuyết về các loài thần thú và hung thú. Người Thị Tộc là người thừa kế huyết mạch thần thú hoặc hung thú!”

“Vậy dì với Dao Dao là người của Thị Tộc Phượng Hoàng ư?”

Đầu Sở Phàm lập tức nảy số, nghĩ ngay ra điểm mấu chốt.

Dì Mộc liếc Sở Phàm với một ánh nhìn tán dương và càng thêm hài lòng với anh con rể tương lai này.

Sau đó, bà đưa đôi tay ngọc ngà ra và niệm chú, lập tức có một ngọn lửa nhỏ màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay bà cứ như là có ý thức, tự do nhảy múa, toát ra một lượng nhiệt nóng dần lan tỏa khắp căn phòng khiến người ta phải nể sợ.

“Đây chính là minh chứng về việc Thị Tộc Phượng Hoàng, dì có thể sử dụng ngọn lửa mà chỉ Thị Tộc Phượng Hoàng mới có, sức mạnh của nó rất phi thường, có thể tiêu hủy cả thế giới!”

Dì Mộc nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay rồi giới thiệu.

“Cảm giác này… giống hệt với cảm giác khi bị Tiêu Tiêu Tiêu đánh vào bụng, vừa đau vừa nóng như lửa đốt”.

Sở Phàm thầm nghĩ rồi đưa qua kết luận.

Nhưng Tiêu Tiêu Tiêu không phải là con của dì Mộc, vì sao có thể sử dụng ngọn lửa của Thị Tộc Phượng Hoàng?

“Tiêu Tiêu, chắc chắn con còn ngờ vực, nếu đây là ngọn lửa của Thị Tộc Phượng Hoàng thì tại sao con lại có thể dùng được đúng không?”
Lúc này, dì Mộc quay sang nhìn Tiêu Tiêu Tiêu lúc này đang ngẩn ra, dịu dàng hỏi.

“Vâng, đúng là con đang rất thắc mắc!”

“Đó là bởi vì…”

Dì Mộc cũng không vòng vo mà giải thích luôn: “Lúc mẹ con đang mang thai con, thuốc dưỡng thai của mẹ con là do ta phụ trách”.

“Mỗi một chén thuốc ta đều nhỏ một giọt máu vào đó, lâu dần, con từ người bình thường trở thành hậu duệ của Thị Tộc Phượng Hoàng. Nhưng, máu của con không phải là sinh ra đã có, vì thế năng lực vẫn còn khiếm khuyết, nhưng chắc chắn là vượt xa người thường!”

“Thì ra là vậy, chẳng trách mẹ con lại tôn trọng dì như thế, còn dặn con là không được làm dì buồn”.

Tiêu Tiêu Tiêu như bừng tỉnh, lẩm bẩm nói.

Nhưng ngay sau đó, cô lại tiếp: “Nhưng dì hai, vì sao dì lại làm như vậy. Máu là một thứ vô cùng quan trọng đối với người luyện võ như chúng ta, nếu như mất quá nhiều thì sẽ rất có hại với sức khỏe”.
“Bởi vì đây chính là giao dịch giữa dì với bố con!”

Ánh mắt dì Mộc lóe lên, bà trầm giọng nói: “Bên ngoài người ta đồn rằng bố con bởi vì quá yêu dì nên mới thành hôn với dì bằng được, bất chấp việc gì đang mang thai. Nhưng thực tế ông ấy biết thân phận của dì, ông ấy cần dì nuôi dưỡng một huyết mạch có mang dòng máu Phượng Hoàng cho nhà họ Tiêu, còn ông ấy thì có thể giúp dì có một nơi ẩn náu an toàn mà không một tên nào của Thập Điện Diêm La nào có thể tìm được dì”.