“Sở Phàm, anh là tên khốn!”
Tiêu Tiêu Tiêu nghiến răng rít lên, hận không thể lao tới cào nát mặt Sở Phàm.
Nhưng Trần Mộng Dao và dì Mộc đều đang ở đây, cho dù Tiêu Tiêu Tiêu có giận đến đâu thì cũng không dám làm bừa vào lúc này.
Dì Mộc và Trần Mộng Dao vẫn không nhận ra điều khác thường gì của Tiêu Tiêu Tiêu, hai người đang nói chuyện chuẩn bị đi ăn cơm tối. Sở Phàm thì đi đường mệt mỏi, anh cũng hơi đói thật.
Tuy nhiên, tất cả đang chuẩn bị xuống bếp nấu cơm thì một đội vệ sĩ nhà họ Tiêu bỗng dưng đi từ ngoài vào.
“Bà Mộc!”
Dẫn đầu là một người đàn ông tuổi hơn năm mươi, có lẽ là quản gia của nhà họ Tiêu, ông đi tới cung kính chào hỏi.
Sắc mặt dì Mộc vẫn điềm nhiên, chắp tay với ông rồi nói: “Bác Triệu đích thân tới đây không biết là có chuyện gì?”
“Bà Mộc, ông chủ nghe nói bà tịnh tu trên núi về nên bảo tôi tới đây mời bà và cô Lạc Lạc về nhà ăn cơm. Ông cũng rất nhớ cô Lạc Lạc, hy vọng bà Mộc không từ chối”.
“Ông chủ?”
Sở Phàm hơi ngẩn người, sau đó anh hiểu ngay, ông chủ ở đây chắc hẳn là gia chủ nhà họ Tiêu. Nếu như không có gì khác thường thì đây chính là bố của Trần Mộng Dao.
Tuy nhiên, điều Sở Phàm cảm thấy kỳ lạ là dì Mộc lại từ chối thẳng thừng: “Ý tốt của ông chủ tôi nhận. Nhưng Dao Dao với tôi mới gặp nhau mấy ngày. Hai mẹ con đang định cùng tâm sự với nhau nhiều chút, không muốn người ngoài làm phiền. Vì vậy mong bác Triệu truyền đạt lại ý của tôi cho ông chủ”.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ dẫn Lạc Lạc đi gặp ông ấy!”
“Người ngoài? Thế là thế nào?”
Sở Phàm ngạc nhiên nhìn dì Mộc.
Thế tức là gia chủ nhà họ Tiêu không phải là bố của Trần Mộng Dao?
Vậy bố của Trần Mộng Dao là ai? Chồng của dì Mộc là ai?
Bác Trịệu không hề ngạc nhiên với sự từ chối của dì Mộc, ông chỉ nói: “Nếu vậy thì thật tiếc quá. Nhưng ông chủ cũng đoán được bà sẽ từ chối, vì thế ông bảo ông sẽ đích thân tới thăm sau”.
Nói xong, bác Triệu dẫn đội vệ sĩ rời đi mà không hề chần chừ. Có vẻ như mục đích bọn họ tới đây không phải tới mời dì Mộc ăn cơm mà là thông báo tin gia chủ sẽ đích thân tới đây thăm hỏi mà thôi.
“Dì Mộc, gia chủ nhà họ Tiêu không phải là bố con sao?”
Lúc này, Sở Phàm còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Mộng Dao đã hỏi trước.
Trần Mộng Dao lúc này còn mơ hồ hơn cả Sở Phàm, dù sao cô ấy vẫn luông cho rằng mình đã tìm được về nhà, tìm được bố mẹ đẻ rồi.
Nhưng chuyện đang xảy ra lại xóa bỏ hết mọi suy nghĩ của cô, cô không phải là con gái của gia chủ nhà họ Tiêu!
“Con gái, đúng là tại mẹ không nói cho con trước nên khiến con hơi khó hiểu”.
Bà Mộc cười hiền dịu, nhẹ vuốt mái tóc dài của Trần Mộng Dao nói: “Bố con đương nhiên không phải là gia chủ của nhà họ Tiêu. Hiện giờ mẹ không thể nói cho con biết thân phận thật sự của ông ấy. Đợi sau này có cơ hội thì con sẽ biết thôi”.
“Còn về gia chủ nhà họ Tiêu, ông ấy chỉ là người giúp đỡ mẹ đúng lúc mẹ gặp khó khăn thôi. Khi đó mẹ đã mang thai con, mà ông ấy vẫn không quan tâm, vẫn muốn lấy mẹ làm vợ. Lúc đó bị nhà họ Tiêu phản đối kịch liệt, nhưng ông ấy lại là người có tài năng nhất nhà họ Tiêu, cho dù là gia chủ nhà họ Tiêu lúc đó cũng không thể khiến làm lung lay quyết định của ông ấy!”
“Vậy sau đó thì sao?”
Trần Mộng Dao vô thức hỏi, cô rất muốn biết chuyện tiếp theo là thế nào.
“Sau đó, lúc ấy vì trốn tránh Thập Điện Diêm La truy sát, mẹ chỉ có thể nương nhờ nhà họ Tiêu. Nhưng mẹ có thai là sự thật, nếu như mẹ thành hôn với gia chủ nhà họ Tiêu, chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thanh danh của cả nhà họ Tiêu”.
“Vì thế cuối cùng, gia chủ và bề trên dòng họ mỗi người lui một bước, mẹ thành hôn với ông ấy chỉ tính làm thϊếp, còn vợ cả của gia chủ chính là mẹ của Tiêu Tiêu”.
Nghe vậy, Sở Phàm và Trần Mộng Dao đều như tỉnh ngộ.
Sở Phàm còn liếc Tiêu Tiêu Tiêu đang thản nhiên đứng bên cạnh, cô ấy cảm nhận được liền trợn mắt quát: “Tên họ Sở kia, nhìn cái gì mà nhìn. Không lẽ anh cho rằng mẹ tôi là vợ cả nên sẽ không đối xử tốt với dì Mộc đúng không?”
“Tôi nói cho anh biết, mẹ ruột tôi chính là người phụ nữ dịu dàng nhất trên đời này. Bà đối xử với dì Mộc rất tốt, thậm chí nếu như không có bà thì không biết dì Mộc phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa đâu. Anh không biết đám người đó coi thường dì Mộc tới mức nào đâu, ngay cả một con ở cũng dám chỉ trỏ bàn tán, chửi rủa sau lưng dì ấy!”
“E hèm, cô sồn sồn lên như thế làm gì. Tôi có bảo mẹ cô đối xử không tốt với dì Mộc đâu. Tại phim truyền hình đều kiểu thế mà”.
Sở Phàm ngượng nghịu kho han, chột dạ nói.
“Phim truyền hình gì cơ? Anh đang nói cái thứ giống kịch chiếu bóng, đặt trong cái tủ to đấy à?”, Tiêu Tiêu Tiêu bĩu môi: “Tình tiết kiểu đấy ngang trái quá. Trên đời này làm gì có vợ cả nào độc ác như thế, toàn bịa đặt thôi. Chỉ có loại người như anh mới tin mấy thứ đó!”
Nghe vậy, Sở Phàm và Trần Mộng Dao không nhịn nổi cười.
Chỉ có thể nói Tiêu Tiêu Tiêu va chạm xã hội quá ít. Người ta bảo nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, những chuyện trong cuộc sống còn ngang trái hơn trên phim nhiều”.
Nhưng bỗng nhiên, Sở Phàm lại nhớ tới một điều quan trọng.
Nếu như gia chủ nhà họ Tiêu năm đó thật sự yêu dì Mộc sâu đậm đến thế, mặc kệ tất cả để lấy dì ấy, vậy tại sao thái độ vừa nãy của dì Mộc lại tỏ vẻ khước từ như thế?
Rõ ràng dì ấy không hề muốn ăn cơm cùng gia chủ nhà họ Tiêu, thậm chí khi nghe thấy ông ấy sẽ đích thân tới thăm thì lại nhíu mày.
Vấn đề này anh không hỏi trực tiếp bởi vì mọi chuyện sẽ rõ ngay thôi.
Bận rộn trong bếp nửa tiếng đồng hồ.
Sở Phàm bưng món tủ của mình phòng khách, bởi vì dì Mộc ăn chay nên Sở Phàm cũng chỉ nấu mấy món chay vừa miệng. Nhìn thấy trên bàn đầy những món ngon mỹ vị, dì Mộc vô thức gật đầu tán thưởng.
Tốt tính lại biết nấu cơm, quan trọng là ở thế giới bên ngoài lại có thế lực, con rể thế này ai mà không hài lòng cơ chứ.
Thu lại dòng suy nghĩ, mọi người ngồi xuống ăn cơm, trước đó Tiêu Tiêu Tiêu đã được thưởng thức tài nấu nướng của Sở Phàm, lần này cô ở lì đây cũng là để ăn chực.
Thậm chí không cần ai gọi, cô đã bưng bát đũa, bắt đầu ăn hùng hục.
Sở Phàm, Trần Mộng Dao và dì Mộc thấy vậy thì đều lắc đầu cười trừ.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng ba người cũng ăn xong bữa tối ấm ấp, lúc Sở Phàm đang định giành đi rửa bát thì một tiếng cường giòn tan từ bên ngoài vọng vào.
“Mộc Ca, cuối cùng bà cũng xuống núi. Bao nhiêu năm nay bà vẫn không muốn tôi tới gặp bà, tôi sắp nhịn đến phát điên rồi đó!”
Cùng với tiếng nói là một dáng người cao to bước từ ngoài vào.
Đây là một người đàn ông rất tuấn tú, tuy đã ở tuổi trung niên, tóc hai bên mai hơi bạc lại khiến ông càng thêm đĩnh đạc.
Ông là minh chứng cho câu đàn ông bốn mươi là tuổi đẹp nhất, nhan sắc của ông chú này chắc chắn khiến bao thiếu nữ si mê!
Mộc Ca chính là tên thật của dì Mộc.
Mà người xuất hiện lúc này chính là Tiêu Vô Đạo – gia chủ nhà họ Tiêu!