Chàng Rể Phi Thường

Chương 512: Cổ Võ Giới




“Vậy được thôi”.

Tuy Hạ Trúc có chút không nỡ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Khó khăn lắm cô và Hạ Tuyết mới gặp lại nhau, chắc chắn không muốn rời đi trong thời gian ngắn như thế nhưng Sở Phàm đã có chuyện gấp cần giải quyết thì cô không có lý do gì để giữ anh lại nữa.

Sở Phàm mua vé chuyến bay sớm nhất rồi bay thẳng tới dãy núi Côn Lôn.

Đúng vậy, theo địa chỉ mà Tiêu Tiêu Tiêu cung cấp thì Cổ Võ Giới nằm ở dãy núi Côn Lôn.

Cuối cùng cũng tới được Cổ Võ Giới trong truyền thuyết rồi, không thể nào mà không hào hứng cho được. Kể từ lúc xuống máy bay thì Sở Phàm luôn trong trạng thái đầy hứng thú.

Sở Phàm tới một thôn nhỏ ở dưới chân núi Côn Lôn ở lại tạm vài ngày thì phát hiện ra con người và tập tục nơi này chẳng khác gì so với thế giới bên ngoài.
Chỉ có điều trong thôn có một số câu chuyện được lưu truyền. Ví dụ như có một người tiều phu lên núi đốn củi tự nhiên nhìn thấy hai vị tiên bay qua sau lưng nhưng khi quay lại nhìn thì không thấy gì nữa.

Nếu như chỉ có một người gặp phải chuyện này thì có thể hiểu chỉ là ảo giác nhưng một nửa người trong thôn đều gặp thì rõ ràng trên dãy núi Côn Lôn có những câu chuyện huyễn hoặc như vậy thật.

“Kỳ lạ thật, chẳng phải Tiêu Tiêu Tiêu bảo người ở Cổ Võ Giới không thể tự do ra vào thế giới bình thường sao, sao chẳng giống những gì chị ấy nói thế?”

Sở Phàm cảm thấy rất tò mò.

Sau mấy ngày, Sở Phàm chọn một ngày nắng đẹp để đi lên núi tuyết Côn Lôn.

Dựa theo địa chỉ mà Tiêu Tiêu Tiêu đưa, Sở Phàm đi tới một đoạn đường vắng vẻ trên núi tuyết. Anh lấy chiếc sáo ra rồi thổi.
Xung quanh không hề có động tĩnh gì.

Đúng lúc Sở Phàm đang định thổi một lần nữa thì một giọng nói lạnh lùng phát ra từ đằng sau: “Anh chính là Sở Phàm hả?”

Sở Phàm quay lại nhìn thì phát hiện ra một người thanh niên gương mặt lạnh lùng mặc đồ cổ trang chẳng biết từ bao giờ đã đứng sau lưng mình.

“Đúng, tôi chính là Sở Phàm”.

Sở Phàm trả lời.

“Vậy thì vào trong với tôi, tôi là người được chị Tiêu Tiêu cử đến đón anh”.

Người thanh niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh sau đó quay người nói: “Theo sát tôi nếu không anh sẽ lạc đường đó”.

“Được”.

Sở Phàm gật đầu, nhìn chằm chằm mỗi bước đi của người thanh niên rồi bước theo.

Đi được khoảng mười bước thì cảnh tượng trước mắt Sở Phàm đột nhiên thay đổi từ núi tuyết hoang vu trước đó thành cảnh sắc xuân thì đầy sức sống.
“Đây là…Cổ Võ Giới sao?”

Sở Phàm trợn tròn mắt, kinh ngạc nói.

Người thanh niên liếc nhìn anh một cái, tuy không nói gì nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường.

“Được rồi, tôi đưa anh đi gặp chị Tiêu Tiêu Tiêu, anh mặc bộ đồ này vào đi đã”.

Người thanh niên lấy một bộ đồ cổ trang từ trong túi vải đeo trên người ra đưa cho Sở Phàm.

Sở Phàm hiểu ra, với cách ăn mặc hiện đại này của anh mà đi lại trong Cổ Võ Giới thì kiểu gì cũng gặp rắc rối nên thay đồ là sự lựa chọn tốt nhất.

Sở Phàm nhanh chóng thay đồ rồi đi tới đầm nước ở phía trước soi mình xem sao. Anh cảm thấy vô cùng hài lòng.

Mặc đồ của thế giới bên ngoài thì anh là gia chủ nhà họ Sở, là một người thành công.

Còn khi thay đồ này lên, anh chính là một đại hiệp, một chàng trai xả thân vì nghĩa.
“Đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp”.

Sở Phàm như chìm đắm trong vẻ đẹp của mình.

“Này, anh đang soi cái gì đấy, có đi không?”

Người thanh niên ở phía sau mất kiên nhẫn nói.

“Đây đây!”

Sở Phàm quay phắt lại, vội vàng đi tới bên người thanh niên rồi cùng anh ta đi về phía trước.

Theo những gì mà Tiêu Tiêu Tiêu đã nói thì lần này nhà họ Tiêu phụ trách canh gác cổng Cổ Võ Giới vậy nên vị trí vừa nãy có lẽ là biên giới của Cổ Võ Giới. Thảo nào chẳng thấy người nào cả.

Nhưng trên đường hai người đi thì Sở Phàm dần nhìn thấy nhiều người hơn.

Khi những người này nhìn thấy người thanh niên đi trước Sở Phàm thì đều nở nụ cười thân thiện, chào hỏi một cách cung kính.

Còn khi nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của Sở Phàm thì họ cũng không có gì là ngạc nhiên cả. Nghĩ cũng phải, Cổ Võ Giới đã tồn tại bao đời nay, các thế hệ không ngừng được nối tiếp thì có vài gương mặt lạ cũng bình thường thôi.
Ai dám chắc chắn mình quen hết tất cả mọi người chứ?

“Được rồi, tới trạm rồi”.

Sau khi đi được một đoạn, người thanh niên nói với Sở Phàm.

Sau đó thì thấy anh ta đưa cho tên tay sai ở trạm vài đồng bạc rồi tên đó lập tức dắt hai con ngựa ra giao cho người thanh niên.

“Không phải chứ, còn phải cưỡi ngựa sao?”

Sở Phàm ngạc nhiên nói.

“Chứ không thì sao, anh nghĩ Cổ Võ Giới nhỏ lắm à?”, người thanh niên hơi bất lực nói.

Sở Phàm đột nhiên hiểu ra rồi bật cười.

Sau đó anh nói: “Tuy là Cổ Võ Giới vẫn luôn cách ly với thế giới bên ngoài nhưng tôi thấy nơi đây vẫn có thể học tập những thứ đặc sắc của thế giới ngoài kia ví dụ như phương tiện giao thông. Đi xe thì tiện biết bao nhiêu”.

“Anh nghĩ nhiều rồi”.

Người thanh niên giải thích: “Quan điểm này của anh mười năm trước đã có người đề cập đến rồi nhưng một khi đem ô tô từ bên ngoài vào thì phải xây dựng các xưởng sản xuất ô tô, chỗ sửa ô tô, lại còn phải mở đường riêng, hơn nữa phải đặt ra quy tắc giao thông tương ứng. Điều này có nghĩa là phải thành lập một cơ quan thực thi luật pháp tương ứng”.
“Như vậy, anh thấy Cổ Võ Giới có còn là Cổ Võ Giới nữa không? Sự hỗn loạn có thể xảy ra trong chốc lát vì vậy mấy chục triệu năm nay không phải là không có ai muốn thay đổi mà là không ai có thể chịu được cái giá của sự thay đổi”.

“Một khi Cổ Võ Giới thay đổi giống như thế giới bên ngoài thì còn ai chú tâm vào việc tu luyện nữa hay đều đi theo đuổi những thứ lợi ích khác?”

Nghe thấy lời này mà Sở Phàm líu cả lưỡi.

Tuy là tên tay sai này nói có hơi lố nhưng không thể không thừa nhận những gì mà anh ta nói đều xảy ra thật.

Dù sao thì bản năng của con người là theo đuổi lợi lộc.

Một khi Cổ Võ Giới giống với thế giới bên ngoài thì không còn ai muốn tu luyện nữa mà đều sẽ đi mở công xưởng hoặc đi làm ở một số vị trí trong các cơ quan pháp luật. Thế chẳng phải tốt hơn sao?
Hai người chấm dứt dòng suy nghĩ, cưỡi ngựa đi về phía trước.

Trước đây Sở Phàm ở nhà họ Sở đã từng được huấn luyện cách cưỡi ngựa nên bây giờ anh thích ứng rất nhanh. Khoảng hơn một tiếng sau, anh đã nhìn thấy một căn nhà cổ với diện tích lớn.

Căn nhà này mà ở thế giới bên ngoài thì phải to bằng bảy tám cái trang viên nhưng ở đây thì chỉ là một căn nhà nhỏ của nhà họ Tiêu mà thôi.

Người thanh niên xuống ngựa đi tới trước cửa nhà, lấy ra một lệnh bài đưa cho Sở Phàm.

“Lệnh bài này có thể chứng minh anh là khách của chị Tiêu Tiêu. Đội chấp pháp của nhà họ Tiêu sẽ không làm khó anh nhưng anh phải nhớ rằng không được đi lung tung. Một khi đi vào những nơi cấm kị thì chị Tiêu Tiêu cũng không cứu nổi anh đâu”, anh ta nhìn Sở Phàm rồi dặn dò.

Sở Phàm nhận lấy lệnh bài, vừa định nói mình sẽ không gây rắc rối đâu thì một tiếng cười vang lên: “Ô, vị này chắc là khách đến từ thế giới bên ngoài đây mà, trông cũng chẳng ra làm sao!?”