Chàng Rể Phi Thường

Chương 511: Giải quyết xong chuyện




Chương 511

Phùng Tử Kính không có thái độ gì với chuyện này cả.

Tuy là Phùng Khang Hoa không gϊếŧ hắn nhưng dù sao hai người cũng là anh em cùng huyết thống, hơn nữa Phùng Khang Hoa cũng đã gặp quả báo nên có tính toán chuyện này thêm cũng chẳng ích gì.

Hai người lái xe tới bệnh viện tư nhân đó thì Hạ Trúc đã ngồi đợi ở sảnh rồi.

Cô cảm nhận được bên cạnh Sở Phàm còn có một luồng khí khác thì biết là có người đến, nếu không với thực lực của Sở Phàm thì thông thường chẳng ai có thể bắt giữ được anh.

“Phùng Tử Kính?!”

Dù sớm đoán được nhưng khi thấy người đến, Hạ Trúc vẫn có chút ngạc nhiên.

Cô ấy đứng phắt dậy, định đi tới tóm lấy Phùng Tử Kính thì bị Sở Phàm ngăn lại.

“Cậu chủ, cậu đừng có ngăn tôi!”

Hạ Trúc cắn răng, nhìn Phùng Tử Kính chằm chằm.
“Hạ Trúc, chị bình tĩnh đi. Anh ta không phải kẻ thù của chúng ta”, Sở Phàm bất lực cười, cố gắng xoa dịu tâm trạng của Hạ Trúc.

“Không phải kẻ thù, càng không thể là bạn. Chỉ có bắt lấy anh ta tôi mới có thể khiến anh ta thả em gái tôi ra!”, tâm trạng của Hạ Trúc vẫn rất kích động, tuyệt nhiên không nghe theo Sở Phàm.

“Không phải kẻ thù, không phải bạn bè nhưng có thể là người nhà!”.

Lúc này, Phùng Tử Kính đột nhiên lên tiếng.

“Anh có ý gì?”

Hạ Trúc hơi ngây người, không hiểu được ý tứ trong lời nói của Phùng Tử Kính.

Phùng Tử Kính không nói gì nữa mà lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở album ảnh lên.

Khi Hạ Trúc nhìn vào thì thấy trong album toàn là ảnh của Phùng Tử Kính và em gái cô ấy là Hạ Tuyết đang thân mật bên nhau.

“Sao có thể, anh và em gái tôi…”
Hạ Trúc bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, lắc đầu lia lịa nói: “Không thể nào, nhà họ Phùng các người không ai là tốt đẹp gì, chắc chắn là anh đã lừa em gái tôi!”

Dứt lời, Hạ Trúc vùng ra khỏi Sở Phàm, lao đến trước mặt Phùng Tử Kính nhanh như chớp, vung tay lên toan đánh hắn.

Sở Phàm không ngờ tới điều này, anh không nghĩ Hạ Trúc lại nóng giận như thế nên cũng không kịp cản cô ấy lại.

Ngay khoảnh khắc Phùng Tử Kính cũng không kịp né, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc thì một giọng nói trong trẻo cất lên: “Chị ơi đừng mà!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Trúc lập tức khựng lại, nắm đấm của cô ấy chỉ cách trán của Phùng Tử Kính có 1cm.

“Tiểu Tuyết?”

Hạ Trúc hướng mắt về phía cửa, kinh ngạc nhìn bóng hình quen thuộc ấy.

“Chị ơi, là em đây”.

Hạ Tuyết rưng rưng nước mắt, nhỏ nhẹ đáng yêu bước vào.
Thật ra kể từ sau lần trước Hạ Trúc xông vào địa bàn của hội Hắc Ngạc thì Hạ Tuyết đã thấy qua camera một bóng hình rất quen thuộc.

Thế nhưng cô không dám chắc người đó có phải chị mình hay không nên kể từ đó cho tới nay cô luôn âm thầm theo dõi Phùng Tử Kính. Lúc Sở Phàm xuất hiện và nói chuyện với Phùng Tử Kính thì thật ra Hạ Tuyết đã nghe lén từ phía sau.

Sở Phàm đã biết chỗ Hạ Trúc đang nấp từ sớm nhưng chỉ là anh không bóc mẽ mà thôi. Phùng Tử Kính là người bình thường, không phát hiện ra cũng không có gì là lạ. Cái đám người sói kia thì lại phát hiện ra rồi nhưng cũng không dám hung hăng mắng mỏ bà xã của quân sư.

Vậy nên khi Sở Phàm và Phùng Tử Kính xuất phát thì Hạ Tuyết đã lén lút theo sau nên mới có chuyện như bây giờ.

“Tiểu Tuyết, thật sự là em đó sao? Chị tìm em vất vả lắm đó!”
Hạ Trúc đã không còn tâm trạng nào đi đối phó với Phùng Tử Kính nữa rồi. Cô bước đi xiêu vẹo tới trước mặt Hạ Tuyết rồi ôm em gái mình vào lòng, nước mắt trào ra.

Hạ Tuyết cũng khóc lóc ầm ĩ, vẻ mặt vô cùng ăn năn hối hận.

Thấy cảnh này Sở Phàm thở phào một hơi, anh nhìn Phùng Tử Kính nói: “Xem ra chúng ta lo lắng hơi thừa rồi. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Kể cả trước kia hai người họ có hiểu nhầm gì thì nhiều năm trôi qua cũng buông bỏ được rồi”.

Phùng Tử Kính cũng gật đầu không nói gì.

Lúc này Hạ Tuyết mới nghẹn ngào nói: “Chị, nếu biết trước chị tìm em vất vả như thế em đã không trốn tránh chị rồi. Em xin lỗi!”

“Sao cơ, em vẫn luôn trốn tránh chị suốt bao năm ư?”

Vừa nghe lời này xong Hạ Trúc kinh ngạc đến ngây người.

Hạ Tuyết gật đầu rồi nói lý do.
Hóa ra ban đầu khi Phùng Tử Kính phụ trách tài trợ cho cô nhi viện mà Hạ Trúc và Hạ Tuyết ở thì Hạ Tuyết chính là người đã tiếp đãi Phùng Tử Kính.

Tuy Phùng Tử Kính xuất thân là người nhà họ Phùng như không hề xấu xa, hơn nữa lại còn ưa nhìn. Cứ qua lại như vậy, dần dần hắn có cảm tình với Hạ Trúc nên cuối cùng bèn quyết định tiến đến quan hệ nghiêm túc.

Nhưng cũng trong thời gian này Hạ Tuyết phát hiện ra chị mình là Hạ Trúc đang dính líu tới xã hội đen. Tuy là ban đầu cô ấy cảm thấy rất khó hiểu nhưng sau đó cũng nghĩ thông được rằng chị cô là vì muốn cho lũ trẻ ở cô nhi viện có cái ăn nên mới ra ngoài lăn lộn.

Nhưng Hồng hội mà nhà họ Phùng nắm giữ lại có quan hệ thù địch với thế lực mà Hạ Trúc nắm giữ, mà cô thì lại hẹn hò với Phùng Tử Kính.
Chỉ cần nghĩ đến việc chuyện này mà lộ ra thì kết cục sẽ khó lường, Hạ Tuyết đã không có can đảm nói với chị chuyện cô ấy đang yêu.

Cuối cùng vì bất lực, cô ấy đành lựa chọn cao chạy xa bay cùng Phùng Tử Kính tới nước Đông Hiến rồi đổi tên đổi họ, sống cuộc sống hai người thật hạnh phúc.

Đây cũng là lý do tại sao Phùng Tử Kính suýt chết dưới tay Phùng Khang Hoa cũng không đem người về nước báo thù.

Bởi vì hắn đã hứa với Hạ Tuyết buông bỏ mọi hận thù để định cư yên ổn tại nước Đông Hiến.

Chỉ là không ngờ rằng bao nhiêu năm như vậy Hạ Trúc vẫn luôn tìm kiếm Hạ Tuyết. Điều này khiến Hạ Tuyết vô cùng áy náy, hối hận vì sự ích kỷ của bản thân.

Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Hạ Trúc cũng biết được vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn lần đó không phải lý do khiến Hạ Tuyết rời đi. Dù chuyện đó có xảy ra hay không thì Hạ Tuyết đều sẽ đi nhưng cô ấy lại luôn hiểu lầm, cho rằng vì mình dính líu tới xã hội đen nên Hạ Tuyết mới cắt đứt quan hệ với mình. Vì thế mà cô ấy thậm chí còn ra khỏi xã hội đen, thật là ngốc mà.
“Chị, bao năm nay chị đã vất vả rồi, đều tại em không tốt!”

Hạ Tuyết ôm chị mình run rẩy nói.

“Nói gì thế hả, biết em vẫn sống, hơn nữa bây giờ còn rất hạnh phúc là chị yên tâm rồi. Chút khổ đó có là gì chứ”, Hạ Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, nựng mặt Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết phồng má nói: “Chị, em bảo Tử Kính đưa chị tới bệnh viện lớn điều trị mà tại anh ấy lại dám để tay sai của mình đánh chị bị thương. Em sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu, tối nay sẽ bắt phạt anh ấy quỳ!”

Nghe tới đây mà Phùng Tư Kính cười khổ.

Hắn cũng đâu có biết rằng người đột nhập vào hội Hắc Ngạc lần đó lại là Hạ Trúc đâu, hơn nữa ban đầu hắn cũng chưa hề tiếp xúc với Hạ Trúc nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Nhưng lúc này có giải thích cũng vô nghĩa, đành nghe lời vợ vậy.
Lúc này Sở Phàm đứng cạnh nói: “Hạ Trúc, nếu chị đã tìm thấy em gái rồi thì tôi cũng không ở lại nữa. Lần này tới giúp chị coi như là trả nợ lần trước chị giúp tôi”.

“Cậu chủ, cậu phải về nước sao?”, Hạ Trúc hỏi.

“Đúng, tôi phải về nước có chút chuyện. Thời gian không còn nhiều tôi phải đi đây. Đợi khi nào chị về nước rồi chúng ta gặp nhau”, Sở Phàm cười nói.