“Đúng đó, thánh yêu của ký túc bọn tôi đấy, đẹp trai không?” Lí Dục cười, rồi hướng về phía Sở Phàm vẫy tay: “Sở Phàm mau qua đây đi, mọi người đang chờ cậu đấy, giữ chỗ cho cậu rồi đây này.”
Nhưng Sở Phàm cứ đứng đó không nhúc nhích, trên gương mặt phảng phất sự lưỡng lự.
Thật lòng mà nói, đối với Tăng Y Y thì anh cũng không phải là ghét, người không có chứng chỉ hành nghề y mà ngang nhiên chữa bệnh cho người khác trên đường quả thực là không đúng, nhưng đối phương mở miệng ra là lại nói sẽ tống anh vào tù, như vậy cũng hơi quá rồi, người phụ nữ này quá thể ngạo mạn và tự kiêu, luôn coi thường những người hèn kém hơn mình.
“Đúng là có duyên đấy, cậu thấy có đúng không? Thì ra cậu tên là Sở Phàm à?” Tăng Y Y nhếch miệng cười nhạt, cô ta cầm ly rượu ngồi ở đó rồi nghếch đầu lên đánh mắt nhìn xuống Sở Phàm hỏi với giọng như đang xét xử.
“Đúng là có duyên, tôi cũng không nghĩ là lại gặp nhau ở đây đấy.” Sở Phàm cười một cách lịch sự.
Hai người nhìn nhau trong không trung khiến cho những người khác đều không hiểu là đang có chuyện gì.
“Hai cậu biết nhau à?” Lí Dục trợn tròn mắt lần lượt ngó sang hai người như kiểu không dám tin.
Sở Phàm và Tăng Y Y là người của hai thế giới khác nhau, hai bọn họ mà biết nhau thì đúng là không thể ngờ được, Sở Phàm chỉ là một người bình thường, còn Tăng Y Y lại xuất thân từ dòng họ lớn, tài sản trong nhà lên đến hàng chục triệu, cũng có chút danh tiếng trong khu Tịnh Yên này, mọi người vô cùng tò mò vì sao hai bọn họ lại quen biết nhau, chỉ là khi nhìn Tăng Y Y thấy ánh mắt cô ấy có hơi không được bình thường cho lắm?
“Quen nhau rồi thì tốt quá còn gì, tôi không cần phải giới thiệu nữa nhé, Sở Phàm mau qua đây đi, có giữ chỗ cho cậu đây này.” Lí Dục chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Tăng Y Y.
“Không cần đâu.” Tăng Y Y cười khẩy: “Chuyện hai tên lừa đảo mà tớ vừa kể lúc nãy, không có chứng chỉ hành nghề y lừa đảo có tổ chức đó, cậu ta chính là một trong hai nhân vật đấy, vậy mà cậu dám giới thiệu cho tớ, cậu giỏi lắm Lí Dục ạ.”
Tăng Y Y nói xong cả bầu không khí trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Rồi cô ta nói tiếp: “Tôi đang thắc mắc, bây giờ cậu chẳng phải nên ở trong tù rồi sao? Vượt ngục à? Cậu ra được kiểu gì đấy?”
Tăng Y Y không tin là cảnh sát lại khoan hồng độ lượng thả hắn ra, mẹ cô ta đã gọi điện cho cậu cô ta, cậu cô ta là chủ tịch ủy ban y tế cơ mà, chỉ cần một tội danh không có chứng chỉ hành nghề y đã đủ để tống cổ hắn vào tù rồi phạt tiền nữa, tuyệt đối không có chuyện ngày hôm sau đã được thả ra như thế này.
“Không phải chứ Y Y? Cậu út lại làm chuyện này á? Chắc chắn là hiều nhầm gì đó rồi, không đánh nhau thì không quen được, tôi tin là cậu út của ký túc chúng tôi chắc chắn không phải là người như vậy, đúng lúc mọi người đều ở đây, hôm nay chúng ta cùng làm rõ chuyện này ra, để sau này khỏi hiểu nhầm nữa.” Lý Dục nói với giọng kiên định.
“Cậu út, cậu mau xin lỗi Y Y một câu, nói rõ ràng rồi thì không sao nữa, đều là bạn bè cả, không gặp lúc này thì cũng sẽ gặp lúc khác, không nhất thiết phải làm căng thẳng lên đâu.”
“Đúng thế cậu út, cậu không có tiền thì có thể nói với bọn mình mà, thanh niên phạm chút lỗi lầm thì ai cũng thông cảm được, mau qua đây đi.” Triệu Hiểu Kim và Lâm Khải vội vàng vẫy tay, còn Thiến Thiến và Vương Vân thì tỏ rõ thái độ thờ ơ, nhất là Trương Tĩnh, trước đây Lí Dục còn chém gió Sở Phàm si tình nọ kia, rồi mặt mũi sáng sủa tính tình phóng khoáng, giờ đây mất hết cả hình tượng, một kẻ lừa đảo thì không đáng để thông cảm, càng không đáng để ngồi cùng với bọn họ, hòa nhập vào trong thế giới của bọn họ.
Hơn nữa tên lừa đảo này vốn lại còn nghèo kiết xác nữa chứ.
Sở Phàm nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đi tới, nhưng lúc này Tăng Y Y lại đứng lên, lườm anh một cái rồi nói: “Mọi người cứ ăn đi, đột nhiên tớ nghĩ ra có chút chuyện phải làm, tớ về trước đây.”
Tăng Y Y cầm túi xách lên rồi đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ Nữ Hoàng.
Quả thực không có bất kỳ ai hay bất kỳ cái gì để cô ta phải lưu luyến cả, vốn nể mặt Trương Tĩnh nên mới đến tham gia buổi gặp mặt này, muốn làm quen với cậu Sở Phàm mà Trương Tĩnh suốt ngày nói si tình lắm, vả để nhìn xem những người bạn của Lí Dục có phải đều là con nhà giàu dòng họ làm ăn kinh doanh giống như nhà cậu ấy không.
Kết quả vừa nhìn thấy Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim, ngọn lửa hào hứng trong người cô ta bị dập tắt đến hơn một nửa, hai tên nghèo hèn đấy còn không bằng cả mấy tên rác rưởi nhất trong lớp cô ta nữa, đúng là không biết vì sao Lí Dục lại có mặt mũi nào mà đưa mấy người như vậy đến đây, nhưng nể mặt Trương Tĩnh nên không muốn nói gì, trong lòng vẫn còn chờ đợi cái cậu tên Sở Phàm đó sẽ đem đến bất ngờ cho cô ta.
Cuối cùng vừa nhìn thấy sở Phàm, cô ta đúng là tức muốn ói máu, cái gì vậy chứ? Chuyện như vậy lại rơi vào đúng cô ta à? Hôm qua còn chưa tính sổ xong với hai người đó mà hôm nay lại bảo cô ta hẹn hò với loại lừa đảo ấy? Quá thể là buồn nôn, sự khác biệt này phải nói là quá lớn.
Không nhìn thấy thì còn đỡ tức, đi khỏi đây may ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi Tăng Y Y đi khỏi, không khí có hơi ngượng ngùng, Vương Vân và Thiến Thiến cũng mấy lần định đứng lên đi về nhưng vì Trương Tĩnh nên đành ngồi tiếp, cả buổi hai bọn họ toàn kiểu châm chọc khiêu khích, nói với kiểu lạnh tanh, khiến cho mọi người cũng chán.
Thực ra thì Sở Phàm có thể thông cảm được những kiểu thái độ như thế, chẳng qua đều là vì tiền cả, nếu anh nói ra thân phận thật sự của mình ở thành phố Vân Hải này thì bọn họ có còn thể hiện cái thái độ khinh người đến mức quái gở như vậy nữa không? Tăng Y Y sẽ còn ghét anh như thế không? Trần Mộng Vũ liệu có luôn coi thường anh, thậm chí trong thời gian hôn ước lại đi yêu Quách Siêu hay không?
Chỉ là Sở Phàm không muốn, nếu anh ấy để lộ ra thân phận của mình, thì khoảng cách giữa anh và Trần Mộng Dao sẽ ngày càng xa cách hơn, rồi mối quan hệ bạn bè thuần khiết giữa anh và những người bạn cùng ký túc cũng sẽ bị đẩy đi xa, từ mức độ kể hết cho nhau chuyện trên trời dưới đất sẽ trở thành không còn gì để mà nói với nhau cả.
Tình bạn, tình yêu đều không phải được duy trì bằng tiền, anh rất trân trọng tất cả những gì mà anh đang có, những ai coi thường anh thì cứ việc coi thường, rồi sẽ có một ngày sự thật được phơi bày, bọn họ sẽ phải cảm thấy hối hận, nhưng trước khi này đó đến, Sở Phàm sẽ nhận được nhiều hơn những thứ mà có tiền cũng không thể mua nổi.
“Tớ về trước đây, các cậu hôm nay phải chơi cho thật vui đấy, đừng có phụ tấm lòng của anh cả.” Sở Phàm tìm lí do rồi cũng đi khỏi.
Anh có ở lại thì càng ngại hơn mà thôi, anh đi khỏi thì mấy người bạn kí túc của anh còn chơi được vui một tí, ít nhất là không phải nghĩ cách để bào chữa cho anh, bọn họ muốn theo đuổi Thiến Thiến và Vương Vân thì cũng có thể thoải mái tự do thể hiện.
Đến tận nửa đêm bọn Lâm Khải và Lí Dục mới về trong tình trạng say khướt.
“Chơi vui không thế?” Sở Phàm còn chưa ngủ, thấy ba người về anh cười lên hỏi.
“Haiz, đừng nhắc đến nữa, chán chết đi được, cậu út cậu không ở đó nên cậu không biết chứ, mấy người đấy tính cách cũng chẳng khác gì Tăng Y Y cả, tuy không nói thẳng ra nhưng nói toàn những câu mà chúng tớ không bắt kịp nổi, rõ ràng là muốn chúng tớ phải mất mặt rồi từ bỏ hi vọng theo đuổi bọn họ.”
“Đàn bà, kinh thật đấy.” Triệu Hiểu Kim coi như đã nếm được mùi vị của sự tủi thân.
“Thực ra các cậu hiểu nhầm rồi, bọn họ bình thường nói chuyện cũng toàn là những chuyện đấy, đối với bọn họ thì mấy chủ để ấy nói như cơm bữa ấy chứ, lần nay không vui cũng không sao cả, Trương Tĩnh đã giúp các cậu hẹn xong rồi, tuần sau gặp nhau lần nữa, sau khi tìm hiểu thì mới tiến tới được chứ, đừng có thất vọng, nếu tán được mấy người đó thì các cậu cũng có lợi, đỡ phải phấn đấu cả chục năm đấy.” Lí Dục an ủi nói.
“Hai bọn cậu rốt cuộc có thích hai cô bạn đấy không?” Sở Phàm cười hỏi.
“Thích chứ, đương nhiên là thích rồi, xinh như vậy, dáng cũng đẹp nữa, ăn nói lại hay, chỉ là hơi khó tán thôi, bọn họ toàn người kén chọn, chắc chắn không thích bọn tớ đâu.” Lâm Khải thở dài.
“Vậy thì gặp nhau nhiều một chút, có anh cả giúp các cậu rồi thì có gì phải sợ?” Sở Phàm cổ vũ hai người.
Đúng lúc này Lí Dục đang xem điện thoại đột nhiên gọi Sở Phàm với giọng sửng sốt: “Sở Phàm, cậu mở điện thoại ra mà xem nhanh lên, bốc lửa lắm đấy!”