Chàng Rể Phi Thường

Chương 402: Không ai nghe máy




Nghe Phó Tử Kiến nói vậy, Trần Mộng Dao chỉ cảm thấy bất lực.

Đúng lúc cô chuẩn bị từ chối Phó Tử Kiến thì Sở Phàm lại cười nói: “Cậu muốn giới thiệu việc làm thế nào cho tôi?”

“Chỗ tôi làm bây giờ là Công ty Khoa học Kỹ thuật Lôi Đằng, chắc hẳn mọi người đều biết phải không?”, Phó Tử Kiến vuốt lại tay áo, ngạo mạn nói.

Tất cả mọi người vừa nghe thấy Công ty Lôi Đằng thì đều bắt đầu lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Công ty Lôi Đằng là một công ty thuộc top 500 cả nước, mỗi năm có biết bao nhiêu người muốn chen chân vào đó, không ngờ Phó Tử Kiến còn chưa tốt nghiệp mà đã được tuyển vào làm rồi, đúng là giỏi quá đi mất!

Phó Tử Kiến thấy mọi người nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ và kính nể khiến cậu ta thỏa mãn lòng hư vinh, đúng lúc cậu ta định bảo mình có thể móc nối quan hệ, sắp xếp một công việc cho Sở Phàm thì bỗng nhiên Sở Phàm nói: “Đúng là công ty Lôi Đằng rất tốt, tuần trước tôi vừa mới bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc công ty này, ông ấy cũng thân thiện lắm”.
Nghe xong tất cả đều sửng sốt, sau đó đều bật cười ha ha.

“Người anh em, rượu còn chưa mang lên mà anh đã say thế này rồi à?”

“Đúng vậy, hay là anh chưa tỉnh ngủ thế?”

“Các cậu có ai đang muốn giải quyết nỗi buồn không, tưới cho anh ta tỉnh lại, ai bị bệnh tiểu đường thì thôi, khỏi anh ta lại thấy ngọt quá!”

Phút chốc, cả căn phòng đều tràn ngập không khí hồ hởi.

Trần Mộng Dao nhìn đám người đang cười nhạo Sở Phàm thì tức đến nỗi định bật dậy lên tiếng thì lại bị Sở Phàm nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn, vỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô đừng làm gì.

Đám tép riu thì mãi mãi chẳng bao giờ có thể đứng ở góc độ của con người để nhìn thế giới, có vẻ như đám người này sẽ không bao giờ hiểu được nếu Sở Phàm muốn gặp tổng giám đốc công ty Lôi Đằng thì chỉ cần một cú điện thoại mà thôi.
Công ty Lôi Đằng đúng là thuộc top 500 công ty lớn nhất cả nước, nhưng với thực lực tổng hợp của cao ốc Thiên Môn, có ảnh hưởng phạm vi toàn thế giới, dù gì cao ốc Thiên Môn cũng là một trong những sản nghiệp của nhà họ Sở, nhờ vào con tàu thương mại khổng lồ nhà họ Sở, không còn gì phải nghi ngờ sự lớn mạnh của cao ốc Thiên Môn.

Hơn nữa công ty Lôi Đằng chủ yếu kinh doanh điện thoại, bọn họ muốn bán được hàng thì chắc chắn phải lấy lòng vài chục doanh nghiệp của cao ốc Thiên Môn có trung tâm thương mại lớn ở trong phạm vi cả nước.

“Tôi nói thật mà, tôi muốn gặp tổng giám đốc công ty là chuyện vô cùng đơn giản”.

Sở Phàm mỉm cười, bình tĩnh nói.

Phó Tử Kiến nghe Sở Phàm nói khoác hết lần này tới lần khác, trong lòng cậu ta rất khó chịu, cậu ta muốn vạch trần lời nói dối của Sở Phàm nên nói: “Sở Phàm, nếu anh nói anh có thể gặp tổng giám đốc công ty chúng tôi bất cứ lúc nào, vậy tôi cho anh cơ hội chứng minh đấy!”
“Cậu muốn chứng minh thế nào?”

“Đơn giản thôi, hôm nay tổng giám đốc công ty tôi đang ăn cơm tại khách sạn Kind, nhưng người ta đang dùng cơm tại phòng Vip trên tầng, không thể so với phòng mà chúng ta đang ăn ở đây được, nếu như anh thật sự bản lĩnh như lời anh nói thì anh khiến giám đốc của chúng tôi mời chúng ta tới chỗ ông ấy dùng bữa đi!”, Phó Tử Kiến lạnh lùng cười nói.

Mà cậu ta vừa nói xong, cả phòng bắt đầu nhao nhao lên.

“Đúng đấy, có giỏi thì bảo người ta mời lên tầng dùng bữa đi!”

“Chẳng cần nói tới việc lên đó dùng bữa làm gì, anh chỉ cần bảo ông ấy thanh toán bữa này cho chúng ta thôi, đảm bảo ông ấy không đồng ý!”

“Tôi cũng thấy thế, cứ thích sĩ diện lắm vào, sao phải khổ thế cơ chứ!”

Nghe lời bàn tán vớ vẩn của đám người, Sở Phàm chẳng thèm tranh luận làm gì, anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, bấm gọi giám đốc công ty Lôi Đằng.
Đám người nhìn thấy Sở Phàm lấy điện thoại ra gọi thật thì nhất thời đều im lặng.

Chẳng lẽ tên này có số liên lạc với giám đốc công ty Lôi Đằng thật sao?

Mặt Phó Tử Kiến biến sắc, cậu ta nhìn Sở Phàm chằm chằm, trong lòng thì bắt đầu thấp thỏm.

Tuy nhiên lúc này, Sở Phàm lại hơi cau mày, sau đó bất lực để điện thoại xuống, nói: “Điện thoại kết nối được rồi nhưng không ai nghe cả, chắc là đang uống rượu cùng với khách hàng”.

Nghe xong, cả đám người trong phòng lại được dịp phá lên cười, tất cả đều nhìn Sở Phàm như nhìn một thằng đần, tỏ vẻ rằng tất cả đều bị “kỹ năng diễn xuất” điêu luyện của anh chọc cười.

“Được rồi, mọi người cũng cười đủ rồi, chuẩn bị ăn thôi”, Phó Tử Kiến thở phào một hơi, gương mặt lại tỏ ra vẻ là người nắm giữ đại cục, không hề có chút hoang mang nào.
Đám người gật đầu, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.

Sở Phàm hơi bực, anh chuẩn bị cho đám người này sáng mắt ra rồi nhưng không ngờ lúc quan trọng thế này lại không gọi được, sao có thể trùng hợp thế được chứ.

Bất lực, anh chỉ có thể nhắn tin cho giám đốc công ty Lôi Đằng, nói rằng không có gì, chỉ nói là anh đang ăn cơm ở trong này thôi.

“Sở Phàm, vẫn không chịu từ bỏ à?”, có người nhìn thấy Sở Phàm vẫn đang cầm điện thoại thì lên tiếng châm chọc.

Sở Phàm liếc cậu ta một cái, nghiêm túc nói: “Liên quan tới cậu à?”

“Hơ, anh còn ra vẻ, không thấy lớp trưởng đang chúc rượu à, còn không mau đứng lên?”, người kia rất khó chịu với thái độ của Sở Phàm, mặt sa sầm lại.

Sở Phàm ngẩng lên nhìn thì thấy đám người đều đứng cả dậy, cầm ly rượu chuẩn bị uống rượu với Phó Tử Kiến, chỉ có anh và Trần Mộng Dao vẫn ngồi đó.
Đúng lúc Sở Phàm đang chuẩn bị đứng lên chúc rượu thì bỗng nhiên Tống Uyển Hy tỏ vẻ hiểu biết lên tiếng: “Ôi trời, các cậu đừng làm khó Sở Phàm nữa, dù sao anh ấy cũng không học lớp mình, chỉ là tới ăn cùng thôi, người Tử Kiến muốn chúc rượu là người trong lớp mình, cứ để anh ấy ngồi đó đi”.

Nghe xong, có mấy tên nóng tính lập tức nói: “Sao có thể như thế được, chỉ cần ngồi ăn ở bàn này, chủ tiệc chúc rượu thì những người khác sao có thể không uống? Như thế chẳng phải là coi thường người khác sao?”

“Nói đúng đấy, nếu không muốn uống thì cút ra ngoài, có ai ép anh ở đây sao?!”

“Tôi cũng thấy người này không thích hợp ở lại đây, vừa nãy còn thích giả bộ, bây giờ không ra vẻ được nữa, còn bày đặt này nọ, hắn là cái thá gì chứ!”

Liên tiếp những lời nhục mạ vang lên, đám người đều nhìn Sở Phàm với ánh mắt coi thường và khinh bỉ.
“Anh Sở Phàm, chúng ta đi!”

Trần Mộng Dao không nhịn nổi nữa, cô kéo tay Sở Phàm định ra khỏi đây.

Nhưng Sở Phàm lại ấn tay cô, dịu dàng nói: “Không sao, bọn họ không chào đón anh, anh đi cũng được, dù sao thì em với bọn họ cũng là bạn học, không cần phải làm căng như thế”.

“Nhưng mà…”

Trần Mộng Dao nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó xử.

Phó Tử Kiến đứng bên cạnh cũng nói: “Mộng Dao, dù gì chúng ta cũng là bạn học ba năm, cậu không thể đi được, biết đâu Sở Phàm có chuyện gì đó thì cứ để anh ấy đi trước đi!”

Khi nói những lời này, trong lòng cậu ta đang toan tính.

Muốn có được Trần Mộng Dao thì phải tách cô ấy và Sở Phàm ra, ngoài ra tăng tần suất xuất hiện trước mặt Trần Mộng Dao, chỉ cần Trần Mộng Dao hiểu được những mặt ưu tú của cậu ta thì cơ hội với cậu ta sẽ rộng mở.
Dù sao thì Tống Uyển Hy sau khi biết cậu ta có nhà có xe mới tự động bò lên giường cậu ta chứ chẳng cần cậu ta câu dẫn, đàn bà ai chẳng thế, chẳng qua mức độ khó dễ khác nhau mà thôi.

Phó Tử Kiến cười khẩy, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra khoảnh khắc Trần Mộng Dao có thiện cảm với cậu ta.

Sở Phàm không hề biết những toan tính của cậu ta nên đã dứng dậy và ra khỏi phòng.

Sau khi anh đi khỏi, không khí trong phòng vô cùng hòa hợp, nhưng chỉ lát sau một bóng người béo ục ịch, mồ hôi nhễ nhại đang lảo đảo xông từ ngoài vào.

Phó Tử Kiến nhìn thấy bóng người kia, mặt biến sắc, vội vã hỏi: “Sếp, sao anh lại tới đây thế ạ?!”