Chàng Rể Phi Thường

Chương 401: Đi đường vòng




Cậu ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng.

Phó Tử Kiến hơi nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nói câu đó chẳng phải rất bình thường sao?

Lúc này, Trương Hiển Lượng cười gượng một tiếng rồi nói nhỏ: “Lớp trưởng, không phải người ta đi xe bus đến đâu......”

“Thế thì là ngồi tàu điện ngầm à?”

Còn chưa để Trương Hiển Lượng nói thêm, Phó Tử Kiến đã hỏi với vẻ rất chi là tự nhiên.

Vì cậu ta thực sự không nghĩ rằng với cách ăn mặc như Sở Phàm lúc này lại là người có tiền cả.

Trưởng Hiển Lượng và Ngô Siêu Hiền thở dài một cách bất lực, chỉ vào chiếc Mercedes 7 bên cạnh con Audi A4 kia mà nói: “Lớp trưởng, Mộng Dao đi xe kia đến kìa”.

Phó Tử Kiến nhìn theo hướng cánh tay của hai người kia chỉ thì sửng sốt.

Gì thế này?
Sở Phàm và Trần Mộng Dao đi Mercedes đến á? Kia là Mercedes 7 đấy, với nhìn cũng biết chắc chắn là loại xe cao cấp trong dòng Mercedes 7, đó là siêu xe hơn hai triệu chứ đâu ít!

Lúc này, Phó Tử Kiến và Tống Uyển Hy đều ngây người ra.

“Chắc là thuê chứ gì?”

Đột nhiên, trong đầu Tống Uyển Hy chợt lóe lên một suy nghĩ rồi buột miệng nói luôn.

Tối qua lúc cô ta gặp Sở Phàm và Trần Mộng Dao cùng đi mua sắm với nhau, trên tay Sở Phàm cầm toàn là những nhãn hiệu rất bình thường, thậm chí gộp tất cả số quần áo đó lại còn chưa đắt bằng một bộ của cô ta, người mà đến mua quần áo cũng mua loại rẻ như vậy thì làm sao có nổi xe Mescedes mấy triệu mà đi chứ?

Thực ra mua quần áo rẻ tiền cũng chỉ là Sở Phàm và Trần Mộng Dao chọn theo thói quen mà thôi.

Vì dù sao trước đây khi ở nhà họ Trần, Trần Mộng Dao luôn bị chèn ép, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ được mặc đồ đắt tiền, đa phần là mặc lại của Trần Mộng Vũ.
Hơn nữa nếu hai người muốn mặc đồ đắt thì bác Đinh đã cho người may riêng cho họ rồi, đâu cần phải ra ngoài mua đồ nữa? Đi ra ngoài mua đồ chẳng phải chỉ vì thích cái quá trình được nghĩ cách để mặc cả với mấy chủ cửa hàng quần áo hay sao?

Đương nhiên những chuyện này thì Tống Uyển Hy không thể nào hiểu được, thấy Sở Phàm và Trần Mộng Dao đang tỏ vẻ bất lực trước mặt cô ta, cô ta lại tưởng mình đoán trúng, vừa cười mỉa mai còn không quên nói chọc ngoáy một câu: “Ôi, thật ngại quá, mình cũng không cố tình vạch trần cậu ra thế đâu, chứ sống khổ quen rồi, thỉnh thoảng cũng nên trải nghiệm cuộc sống xa xỉ một lần chứ nhỉ”.

Mọi người nghe thấy Tống Uyển Hy nói vậy, mà lại không thấy Sở Phàm và Trần Mộng Dao phản bác, nên đều cho rằng Tống Uyển Hy nói chiếc siêu xe hàng triệu tệ này là do Sở Phàm và Trần Mộng Dao đi thuê là thật.
Nghĩ vậy, đám người vừa rồi còn nhiệt tình với hai người họ bỗng chốc đã nguội ngắt, và thay vào là hồ hởi quay sang hỏi han Phó Tử Kiến và Tống Uyển Hy.

Sở Phàm và Trần Mộng Dao cũng chẳng lấy làm lạ, bọn họ biết nếu nói thẳng thân phận ra sẽ bị mấy người kia vây vào lấy lòng, cho nên ngay từ lúc đầu hai người đã quyết định hôm nay phải khiêm tốn chút, nếu không phải vì Sở Phàm nhất thời đi nhầm xe thì vừa rồi đã không xảy ra chuyện như vậy.

“Được rồi, mọi người đừng đứng ở cửa nữa, vào trong ngồi đi”.

Khi lòng hư vinh đã được thỏa mãn, Tống Uyển Hy mới nhớ đến chuyện họp lớp, rồi cô ta gọi mọi người vào trong khách sạn chuẩn bị ăn uống.

Đám người ùn ùn đi vào trong khách sạn, nhân viên khách sạn đợi sẵn rồi đưa bọn họ vào phòng đã đặt trước đó.
“Mọi người muốn ăn gì cứ gọi nhé, hôm nay Tử Kiến mời, mọi người cứ thoải mái mà ăn”, vừa ngồi vào chỗ, Tống Uyển Hy cầm cuốn menu rồi nói với giọng như mình là nhân vật chính của buổi họp lớp hôm nay vậy.

Mọi người đều vỗ tay hoan hô lớp trưởng oách thật, sau đó đều cầm cuốn menu lên để gọi, nào thì năm chai rượu vang Paris, mười con tôm hùm Alaska, năm con cua hoàng đế Châu Âu...

Phó Tử Kiến vừa rồi còn đang cười rạng rỡ, khi nghe thấy những món ăn đắt đỏ, sắc mặt cậu ra trở nên tối sầm lại.

Tuy công việc bây giờ của cậu ta rất tốt, lương cũng cao, nhưng đều là một năm mới thanh toán một lần, nhìn những cậu kia toàn gọi những món đắt tiền, thế này thì ăn xong ít cũng phải hơn hai trăm nghìn, vậy những ngày còn lại cậu ta làm thế nào, chẳng nhẽ những việc khác không cần tiêu tiền nữa à?
Tống Uyển Hy không hề để ý đến sắc mặc của Phó Tử Kiến mà còn tiếp tục nói to: “Mọi người cứ gọi món thoải mái đi, không phải ngại, số tiền này đối với Tử Kiến mà nói cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu, nên không sao hết nhé!”

Phó Tử Kiến ruột đau như cắt, bất giác cảm thấy có hơi hối hận vì đã quyết định yêu Tống Uyển Hy, cái sự tiêu sài phung phí của cô ta đã quá sức tưởng tượng, cô ta còn tưởng Phó Tử Kiến là triệu phú chắc?

So với Tống Uyển Hy thì Trần Mộng Dao lịch sự nhã nhặn ngồi bên cạnh không nói lời nào, đúng là hơn Tống Uyển Hy cả trăm lần, không chỉ xinh đẹp, lại còn biết vun vén nhà cửa!

Một cô gái tốt như vậy sao lại không đến lượt cậu ta chứ?

Trong lòng Phó Tử Kiến cảm thấy chua sót, cậu ta không kìm được mà nhìn sang Sở Phàm với ánh mắt đầy hận thù.
Sở Phàm dường như cũng cảm nhận được, anh ngẩng đầu nhìn Phó Tử Kiến một cái, Phó Tử Kiến đằng hắng một giọng rồi quay nhanh sang hướng khác với vẻ mặt tức tối.

“Lạ thật”.

Sở Phàm nhếch môi, lẩm bẩm một câu.

Một lúc sau, những món ăn đã được nhân viên đem lên, Phó Tử Kiến nghĩ đồ ăn đã gọi rồi còn ngồi tiếc nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là cậu ta gọi mọi người bắt đầu ăn thôi.

“Anh trai, giờ anh đang làm việc ở đâu thế?”

Đột nhiên, ánh mắt của Phó Tử Kiến hướng về phía Sở Phàm mà hỏi.

“Muốn thuê một chiếc siêu xe hàng triệu tệ thì giá một ngày chắc cũng không rẻ nhỉ?”

“Cũng bình thường thôi”.

Sở Phàm biết tên này đang tức mình, chắc là đang cố tình tỏ vẻ nguy hiểm: “Thực ra chiếc xe này là của bạn tôi, hôm nay tôi mượn để đi thôi, cậu ấy không cần tiền nong gì cả”.
Sở Phàm nói là mượn xe vì sợ tên này lát nữa tức lên lại đi tìm khắp cả thành phố Vân Hải xem có ghi chép về việc cho thuê chiếc xe này không.

Biết đâu cậu ta không tìm ra được rồi lại nghĩ xe này là do Sở Phàm ăn trộm thì sao?

“Anh mà cũng quen được với người có chiếc xe này cơ à, cũng không đơn giản nhỉ”.

Phó Tử Kiến cười khẩy một tiếng, càng chắc mẩm rằng Sở Phàm đang muốn ra oai.

Dù sao người ta vẫn thường nói chọn bạn mà chơi, nếu Sở Phàm mà có người bạn mua nổi chiếc xe hàng triệu tệ này, thì anh ta làm gì nghèo đến mức phải mua những bộ quần áo giao mùa giảm giá làm gì? Đúng là buồn cười!

“Thực ra đàn ông đã ra ngoài xã hội rồi, bản thân chịu khổ chút không sao, chủ yếu là đừng để người phụ nữ của mình phải chịu khổ theo mình, tuy anh mượn xe của bạn anh nhưng đâu phải cứ mượn suốt được đúng không?”, lúc này Phó Tử Kiến bắt đầu nói bằng giọng dạy đời.
Sở Phàm cũng giả vờ phối hợp, anh gật đầu liên tục chứ không muốn nhiều lời với cậu ta làm gì.

“Cho nên tôi nghĩ với công việc hiện nay của anh chắc khó mà tự mình mua nổi xe, hay là nể mặt Mộng Dao tôi sẽ giới thiệu cho anh một công việc mới nhé?”, Phó Tử Kiến đặt đũa xuống cười khẩy nói.

Cậu ta đã rất nóng lòng muốn có được Trần Mộng Dao, nên chuyện đầu tiên cần làm đó là rút ngắn lại khoảng cách với cô ấy.

Nếu liên lạc thẳng với Trần Mộng Dao luôn thì khó trách khỏi bị người khác nghi ngờ, Tống Uyển Hy chắc chắn sẽ làm rầm lên, cho nên cậu ta chỉ còn cách đi đường vòng này, tìm cho Sở Phàm một công việc trước đã, như vậy cậu ta mới có lý do chính đáng để tiếp cận Trần Mộng Dao.

Hơn nữa Sở Phàm và Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ cảm kích cậu ta, rồi dần dần cơ hội để cậu ta có được Trần Mộng Dao sẽ càng lớn hơn.