Chàng Rể Phi Thường

Chương 390: Siêu độ




“Cô có thôi đi không, tôi có phải là người phạm pháp đâu mà cô cứ lao vào đánh tôi làm gì?”

Bị người phụ nữ kia tấn công liên tục, Sở Phàm cảm thấy tức tối hẳn lên.

Hoàng Phụng cười khẩy một tiếng và không hề ngừng tay lại, cô cho rằng mục tiêu vốn dĩ phải do cô giải quyết thế mà đều bị Sở Phàm xử hết, như vậy lần này cô đến đây còn có ý nghĩa gì nữa?

Hành động kiểu này của Sở Phàm không chỉ là cướp cơ hội của cô, mà còn là khinh thường cô nữa.

Nghĩ vậy, cô quất chiếc roi sắt càng mạnh hơn, mỗi một lần tấn công là một lần nhắm thẳng vào Sở Phàm.

Lúc này, Sở Phàm đã hoàn toàn tức giận!

Anh hừ một tiếng, lấy chân đạp văng chiếc roi sắt đang vung tới, anh lao về phía trước nhanh như chớp giơ tay tóm lấy cổ Hoàng Phụng rồi lấy sức nhấc cô lên!
“Cái gì?!”

Vẻ mặt Hoàng Phụng đột nhiên biến sắc, không dám tin một người vừa rồi còn bị cô đánh cho nhảy né tứ tung mà giờ tốc độ lại nhanh như thế, vậy chắc chắn trước đó là do anh ta đã cố tình che giấu thực lực rồi!

Đồ đáng ghét!

Hoàng Phụng cắn chặt răng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Sở Phàm.

Nhưng Sở Phàm là một người luyện võ, thực lực của Hoàng Phụng tuy không yếu, nhưng vẫn chưa thể là đối thủ của Sở Phàm được.

“Anh buông tôi ra!”

Hoàng Phụng vừa giãy giụa vừa hét.

Sở Phàm nhìn trừng trừng người phụ nữ này một cái rồi vung tay quăng cô ra.

Suy cho cùng Hoàng Phụng là người của nhà nước, nếu được thì Sở Phàm cũng chẳng hề muốn gây mâu thuẫn với cô ấy làm gì, để tránh rắc rối sau này.

Nhưng Hoàng Phụng không ngờ Sở Phàm lại dễ bảo như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã bị văng ra, cuối cùng bị ngã bịch xuống đất với một tư thế rất khó coi.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng Phụng sững sờ hết cả người!

Từ bé đến giờ cô luôn là viên ngọc quý trong nhà họ Hoàng, được cưng chiều bao bọc, chưa bao giờ phải chịu bất kỳ tủi thân/uất ức gì cả.

Kể cả khi lớn lên, cô không thích trang điểm yểu điệu mà chỉ thích vũ trang, luôn một lòng muốn gia nhập tiểu đội đặc chiến, cả nhà cô cũng vì muốn cô vui mà chiều theo mong muốn của cô.

Bao nhiêu năm nay cuộc sống của Hoàng Phụng luôn thuận lợi kiểu nước chảy bèo trôi, tất cả đều như cô mong muốn.

Nhưng không ngờ hôm nay lại bị thua trong tay Sở Phàm, mà còn thua một cách triệt để.

Mối ấm ức này cô không chịu được!

“Tôi...... tôi phải gϊếŧ anh!!”

Đúng lúc Sở Phàm đang chuẩn bị đi ra cửa sau của nhà xưởng để phá hủy bỏ số máy móc còn lại thì phía sau anh đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn từ Hoàng Phụng!
Quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Phụng đang vung roi sắt lao nhanh về phía anh!

“Đúng là không biết điều!”

Sở Phàm cười khẩy một tiếng, nhanh chóng né khỏi cú tấn công vừa rồi, anh quay cười giơ chân đá thẳng vào bụng Hoàng Phụng khiến cô một lần nữa lại bị bay ra xa.

“Bụp” một tiếng.

Cả cơ thể Hoàng Phụng bay lên rồi lại đáp đất với một tư thế không còn gì buồn cười hơn.

Sở Phàm chẳng thèm nhìn cô mà quay người đi thẳng.

“Đồ khốn, anh đứng lại cho tôi!”

Hoàng Phụng cảm thấy các khớp xương trên người cô đã bắt đầu đau, nhưng cô lại không thể đứng lên được mà ngồi đó hướng về phía Sở Phàm mà hét.

Nhưng Sở Phàm chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô, một lúc sau anh đã đi ra phía sau nhà xưởng.

“Đồ khốn, chờ khi nào tôi gặp lại anh tôi sẽ xử cho anh một trận!”, Hoàng Phụng nghiến răng nghiến lợi, nói với ánh mắt đầy tủi nhục.
Và lúc này, A Long nằm gục ở góc kia không nhúc nhích nãy giờ thì đột nhiên anh ta lại đứng lên.

Hoàng Phụng giật mình, tên này chẳng phải vừa bị tên kia xử rổi sao? Sao vẫn còn đứng dậy được thế này?!

Nhưng đứng lên được thì cũng tốt, chứng tỏ thực lực của tên kia cũng chỉ vậy thôi, đến một kẻ vi phạm pháp luật giả vờ chết mà cũng không phát hiện nổi, may mà có cô ở đây, chờ sau khi cô lôi tên này về quy án thì thực lực của cô sẽ được mọi người công nhận.

Nhưng cô lại không hề chú ý, sắc mặt của A Long lúc này trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt đỏ ngầu, miệng thì thở hồng hộc.

“Tôi là người của cục cảnh sát, mời anh giơ hai tay lên rồi ngồi xuống, không được phản kháng.”

Hoàng Phụng đứng lên xoa cái mông vừa bị ngã đâu mà nhếch mày nói.

Nhưng A Long không hề có phản ứng gì hết, vẫn đứng quay lưng về phía Hoàng Phụng, đôi vai anh ta không ngừng run rẩy.
“Loại đần độn!”

Hoàng Phụng chửi thầm một tiếng rồi lấy chiếc còng tay ra đi lên phía trước chuẩn bị còng tay A Long lại.

Đúng lúc cô vừa đi tới phía sau A Long, A Long đột nhiên quay phắt lại hai tay bóp chặt lấy cổ Hoàng Phụng rồi gầm gừ cứ thế đẩy cô về phía sau.

“Bụp” một tiếng!

Hoàng Phụng đang bị bóp nghẹt cổ cộng thêm cả cơ thể cô bị đập mạnh vào bức tường nhà xưởng khiến hai mắt cô như nảy đom đóm.

“Tên này...... kể cả có giả chết lừa được tên vừa rồi thì cũng không thể có sức chiến đấu mạnh thế mới phải, rốt cuộc là sao thế này?!”, Hoàng Phụng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại để nghĩ cách thoát ra.

Nhưng hay tay của A Long như thể hai cái kìm sắt, cho dù cô có tấn công thế nào cũng không buông ra, và vì thiếu oxy nên đầu óc cô bắt đầu mơ màng, hai mắt cũng không nhìn rõ nữa.
“Chẳng nhẽ lần đầu tiên mình ra ngoài thực hiện nhiệm vụ mà đã phải hy sinh rồi á?”, trong đầu Hoàng Phụng chợt lướt qua một suy nghĩ như vậy.

Đúng lúc cô đang sắp ngất đi, cô thấy một bóng người lao tới, đá một phát khiến A Long bị văng ra xa, cô ngã thụp xuống, cuối cùng không thể cầm cự nổi cái đầu đang mơ màng kia mà ngất luôn.

Trong nhà xưởng, Sở Phàm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào A Long đang nằm rạp xuống đất mà gầm gừ như một con thú dữ.

Tên này sao thế, vừa rồi anh rõ ràng là đánh cho A Long đến mức gục hẳn rồi, đáng ra không thể đứng dậy được mới phải, với lại còn biến thành bộ dạng kinh khủng nữa, trông như thể vừa tiêm thuốc vậy.

Nghĩ thế, Sở Phàm đánh mắt sang nhìn chỗ mà A Long bị đánh gục vừa rồi, quả nhiên ở đó có một chiếc kim tiêm.
“Tên này thế mà lại tự tiêm thuốc phiện vào người!”

Sở Phàm hơi ngạc nhiên, và cũng hiểu ra đại khái A Long vì sao lại trở thành bộ dạng như vậy.

Trong những loại thuốc phiện khá là nổi trong thị trường bây giờ thì có một loại có tên là Dục Diêm, hay còn gọi là thuốc Cương Thi.

Nghe nói người nào dùng nó xong thì não bộ sẽ bị dược tính của thuốc làm cho tê liệt, chân tay khúc khuỷu không được bình thường, hơn nữa lực tấn công cực mạnh, khủng khϊếp như những thi thể xác chết trong phim Cương Thi vậy.

“Đây là chơi kiểu được ăn cả ngã về không à?”

Sau khi biết rõ sự việc, Sở Phàm nhếch miệng cười khẩy.

Rõ ràng A Long biết bản thân anh ta không phải là đối thủ của Sở Phàm, nhưng lần này đã không thể thoát nổi cho nên thôi thì tiêm cho mình một mũi thuốc phiện để trở nên bộ dạng như vậy rồi lao vào sống chết với Sở Phàm.
Kết cục xấu nhất của anh ta chính là cái chết, nhưng biết đâu anh ta liều một phen lại thắng, và sau khi dược tính của thuốc tiêu tan hết thì anh ta lại trở về trạng thái bình thường, còn gì vui hơn!

Nhưng anh ta đã xem thường sức chiến đấu của Sở Phàm, khi tinh thần anh ta tỉnh táo đã không phải đối thủ của Sở Phàm rồi, giờ trở thành bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm thì làm sao có thể lật ngược tình thế đây.

“Nhìn bộ dạng này của mày cũng khổ sở nhỉ, hay để tao siêu độ cho mày nhé”.

Không nghĩ nữa, Sở Phàm nói nhẹ một câu rồi đi thẳng về phía A Long.