Chàng Rể Phi Thường

Chương 389: Tự dưng xuất hiện kẻ phá bĩnh




Nói rồi Sở Phàm giẫm thật mạnh chân xuống đất.

Mặt bê tông ngay lập tức xuất hiện hiện một cái hố sâu, nứt toác chằng chịt như mạng nhện.

Sở Phàm nhanh như chớp đi tới trước mặt tên mặc áo da kia, đấm thẳng vào đầu của hắn!

Nụ cười khinh khỉnh của hắn còn chưa kịp thu lại thì chỉ nghe thấy một tiếng bụp vang lên, cả người hắn như bị một cái búa to đập vào người, hắn ngã phịch xuống đất, mắt trợn ngược lên trắng dã, miệng thì nôn rabọt trắng.

Sở Phàm chẳng rảnh hơi nhìn hắn, lắc đầu một cái rồi tiếp tục đi vào bên trong.

Tên này đúng là chưa bị xã hội dạy dỗ bao giờ.

Sâu bên trong nhà xưởng bỏ hoang, khoảnh khắc Sở Phàm xông vào thì đụng độ với một nhóm chế tạo hàng cấm, bọn chúng đang di rời những máy móc cuối cùng đi, khi nhìn thấy Sở Phàm lạ mặt xông vào thì chúng đều sựng người lại.
Nhưng ngay sau đó, không biết tên nào lấy ra một con dao găm sau lưng, đám tội phạm này cũng bắt đầu lần lượt lấy vũ khí, la hét xông về phía Sở Phàm.

Sở Phàm cũng không chần chừ, anh giơ hai nắm đấm lên, lao thẳng vào đám người, dũng mãnh như hổ và bắt đầu cuộc tàn sát từ một phía.

Bụp bụp bụp!

Tiếng đấm đá liên tiếp vang lên.

Mỗi lần Sở Phàm tung một cú đấm là có một tên ngã xuống xong không ngóc đầu lên được.

Đám người bên ngoài thì hung hãn, dữ tợn này đứng trước mặt Sở Phàm cũng chỉ như là trò trẻ con, sức trói gà không chặt, không đỡ nổi một đòn đánh của anh.

Chỉ một lát sau, cả đám đều bị Sở Phàm giải quyết hết.

Anh nhìn những máy móc tinh vi kia thì nở một nụ cười lạnh,anh cầm cái gậy bóng chày cạnh chân, đập vỡ hết các máy móc kia một cách gọn lẹ và quyết liệt, tất cả đều bung bét hết, thiệt hại chắc chắn phải từ hàng triệu tệ trở lên.
A Long đang ở căn phòng đằng sau khu nhà xưởng, anh ta đang đợi bọn cấp dưới chuyển đợt máy cuối cùng ra nhưng đợi mãi mà không thấy ai.

Bất lực, anh ta chỉ có thể vào trong xem tình hình thế nào, kết quả vừa vào đến nơi thì đã thấy cảnh Sở Phàm đang vung gậy bóng chày đập lấy đập để, máy móc thiết bị mang từ tổ chức đến đây đều bị Sở Phàm đập nát bét.

“Dừng tay ngay!!”

A Long gào to, mặt tái mét lao về phía Sở Phàm.

Sở Phàm liếc anh ta một cái, trong bụng thầm nghĩ “Đến đúng lúc lắm!”

Anh bỏ cái gậy bóng chày trong tay xuống, xông về phía A Long.

Bụp!

Một âm thanh chói tai vang lên, cú đấm của hai người giao nhau trên không, Sở Phàm và A Long đều lần lượt lùi về phía sau mấy bước.

A Long trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng khốn, tao không cần biết mày là ai, hôm nay tao phải gϊếŧ mày!”
“Có thời gian ở đấy mà ba hoa thì sao mày không ra tay luôn đi!”, Sở Phàm phá lên cười, anh đáp trả ngay.

Nghe thấy giọng này, A Long cảm giác giọng nói này khá quen, nhưng lúc này anh ta đang sôi máu, không thể nhớ ra được đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu, anh ta chẳng thèm nghĩ nhiều, lại phẫn nộ gào lên, xông về phía Sở Phàm.

Từ lúc hai bên bắt đầu giao chiến đã vô cùng quyết liệt!

Thực lực của A Long đúng là rất mạnh, chẳng trách anh ta được tổ chức điều sang Hoa Hạ làm người phụ trách.

Nếu không phải vì khoảng thời gian này thực lực của Sở Phàm cũng nâng cao một cách ổn định thì e là anh không phải là đối thủ của A Long.

Bụp bụp!

Hai bên giao chiến, đánh nhau từ đầu này nhà xưởng sang tận đầu bên kia.

Trong khi đó, Sở Phàm nắm bắt cơ hội, dùng chân đạp trúng vào ngực A Long khiến anh ta bay ra xa.
A Long đập mạnh tay xuống đất, cả người bật lên, tiếp tục liều chết tấn công Sở Phàm.

“Tên này đang bắt đầu liều rồi!”

Sở Phàm cau mày, tiếp tục dốc toàn lực đánh với A Long.

Anh đã nhận ra cú đạp lúc nãy rõ ràng khiến A Long bị thương không hề nhẹ, nhưng anh ta vẫn cắn răng, nhịn không nôn ra máu mà tiếp tục đánh với Sở Phàm, có thể thấy tên này đã điên thật rồi.

Nhưng như thế anh ta lộ ra càng nhiều sơ hở, chỉ chớp mắt, anh ta lại bị Sở Phàm đánh trúng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược lên.

“Đúng là chán phèo, thực lực của mày cũng chỉ có vậy”.

Sở Phàm nhún vai, giọng nói thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn: “Nếu mày một lòng muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện, giải quyết mày xong tao sẽ đập những cái máy kia!”

Khoảnh khắc nói những lời này, ánh mắt Sở Phàm vô cùng sắc lạnh.
Anh xông lên nhanh như cắt lao về phía A Long, đúng lúc anh đang định tung một cú đánh vào trúng đầu A Long thì bỗng có tới tiếng nổ lớn!

Lông mày Sở Phàm giật giật, anh xoay người trên không trung, đồng thời rụt tay lại!

Bụp!

Một tiếng kêu giòn tan vang lên, Sở Phàm chỉ nhìn thấy một cái roi sắt dài và mảnh giống như đuổi rắn đang tung ra rồi rụt lại đúng chỗ Sở Phàm tung cú đấm.

Nếu như không phản ứng nhanh, kịp thời rụt tay lại thì e là bay giờ cánh tay anh đã bị cái roi sắt kia quật cho nát bét.

“Hừ, anh là ai, tên này là nhân chứng quan trọng, anh ta không thể chết được!”

Đúng lúc Sở Phàm đang khó chịu thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Sở Phàm nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì phát hiện đúng lúc quan trọng này thì đám người Hoàng Phụng và đội đặc nhiệm chạy tới.
Vì sao cô ấy lại ở đây?

Sở Phàm vô cùng ngạc nhiên, tiếng súng bên ngoài vẫn chưa dứt, chứng tỏ đội ngũ mà Hứa Vạn Sơn dẫn dắt vẫn còn đang giằng co với mấy tên được trang bị nhiều súng ống, nhưng sao cô gái này lại tới đây?

“Anh là ai, ở ngoài đám người chế tạo hàng cấm đều là do anh xử lý phải không?"

Hoàng Phụng đang nhìn Sở Phàm với vẻ kinh ngạc, trong lòng thì nổi lên sự ngờ vực.

Sở Phàm vội điều chỉnh tâm trạng, cố ý lạnh lùng nói: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng mục đích của chúng ta giống nhau, tôi chỉ muốn phá hủy hết đống máy móc chế tạo hàng cấm này và gϊếŧ tên phụ trách chế tạo hàng cấm tại thành phố Vân Hải này!”

“Tôi đã nói rồi, anh ta không thể chết, chắc chắn có thể lấy được nhiều chứng cứ có giá trị từ anh ta ”.

Hoàng Phụng cau mày, nói lại: “Rốt cuộc anh là ai, nếu như anh không nói tôi chỉ có thể coi anh là kẻ địch mà thôi!”
Nói xong cô giang tay ra, cây roi sắt kia một lần nữa xuất hiện trong tay cô, chỉ thấy cánh tay cô rung nhẹ, đỉnh nhọn của cây roi sắt phát ra tiếng kêu ù ù.

Ngay sau đó, cây roi kia như là có tri giác, lao thẳng tới trước ngực Sở Phàm!

Sở Phàm thầm chửi thề, anh xoay người tránh khỏi cú tấn công đột ngột.

Có rất nhiều chứng cứ có thể lấy được từ A Long, nhưng đây chỉ là những chứng cứ vụn vặt, không quan trọng, tổ chức đứng sau anh ta tồn tại lâu như thế rồi, sao có thể để lộ thóp trong tay A Long được.

Thà rằng đi điều tra Lý Ý Đức còn hơn là điều tra anh ta, nhưng lý do Sở Phàm muốn gϊếŧ A Long vẫn là vì A Long đã gϊếŧ một vệ sĩ của nhà họ Sở.

Tuy rằng mục tiêu của vệ sĩ chính là quyết tử vì chủ nhân nhưng vệ sĩ cũng là người, tính mạng của bọn họ cũng là vô giá, A Long gϊếŧ vệ sĩ của anh, Sở Phàm buộc phải lấy mạng anh ta để trả món nợ này!
Nhưng không ngờ, đúng lúc anh sắp gϊếŧ được A Long thì lại có người phụ nữ phiền phức này xuất hiện cản trở.

Nhưng thực lực của cô ta cũng không yếu, vì thế nhất thời Sở Phàm cũng không thể thoát thân được.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi, hai người càng đánh càng hăng, không ai phát hiện ra A Long đang nằm dưới đất lúc này trên miệng nở nụ cười nham hiểm.