Chàng Rể Phi Thường

Chương 30: Không liên quan gì




“Mao Cương của phố Phúc Khẩu? Là người ở tòa nhà Quảng An đấy à?” Bà Trần ngạc nhiên, rồi vội vàng nói: “Mau mời cậu ta vào, Mao Cương giờ đây thế lực lớn lắm, hơn nữa đoạn phố Phúc Khẩu đấy là khu mà kênh phân phối của nhà họ Trần chúng ta chưa tiếp cận tới được, tạo mới quan hệ với cậu ta thì rất có lợi cho nhà họ Trần chúng ta đấy.”

Về Mao Cương, thì bà Trần cũng ngưỡng mộ cậu ta đã lâu, khác với Cao Vĩnh, Mao Cương làm ăn kinh doanh rất đàng hoàng, trong những lớp người tốt xấu lẫn lộn ở phố Phúc Khẩu thì cậu ta là một năng lượng có ảnh hưởng khá lớn, bà Trần đã từng mấy lần muốn liên lạc với Mao Cương xem có thể khơi thông kênh phân phối ở phố Phúc Khẩu đó không, nhưng mấy lần đều là không gặp được cậu ta nên đành bỏ cuộc, ai ngờ hôm nay Mao Cương lại đích thân tìm đến nhà thế này?
Mao Cương đưa theo mấy đàn em được bảo vệ nhà họ Trần nghênh đón đưa vào tận trong đại sảnh đang họp, đàn em của hắn đang giữ Cao Vĩnh, khắp mũi rồi miệng Cao Vĩnh vẫn còn nhiều vết máu chưa khô.

“Bà Trần, hôm nay tôi đến đây là muốn mang đến cho bà một món quà lớn.”

Vừa nói Mao Cương vừa khoát tay, đàn em của hắn ném Cao Vĩnh xuống đất.

“Chuyện này... cậu Mao, làm thế là có ý gì vậy?” Bà Trần nhìn Cao Vĩnh rồi lại nhìn Mao Cương như không hiểu được mục đích của đối phương là gì.

Bà ta tất nhiên nhận ra Cao Vĩnh, vừa rồi cả nhà còn đang ngồi với nhau thảo luận về chuyện của Trần Mộng Dao và Cao Vĩnh, nhưng mấy phút sau đã đưa Cao Vĩnh đến đây rồi, nhìn bộ dạng của cậu ta chắc chắn là vừa bị tẩn một trận?

“À, tên này gây sự với em gái nuôi của tôi, nên tôi đánh cho hắn một trận, rồi đem đến đây giao cho bà Trần xử lý, tôi nghĩ là nhà họ Trần các người có đủ tư cách để xử lý hắn.” Mao Cương cười híp mắt nói.
“Em gái nuôi?” Bà Trần thắc mắc, nhưng không để cho bà Trần nghĩ ngợi tiếp, thì đã nghe thấy Mao Cương mở miệng nói.

“Chuyện này để tên Cao Vĩnh tự nói ra thì hơn, tôi chỉ là giúp nhà họ Trần một tay, giúp các người giải quyết tai họa của dòng họ mà thôi.”

Thấy Mao Cương đang cười híp mắt, Trần Mộng Vũ, Trần Văn Kiệt, Chung Đình đều cảm thấy chột dạ.

Cao Vĩnh không nên xuất hiện ở đây đúng lúc này mới phải.

Nghe Cao Vĩnh từ từ kể lại câu chuyện, đại khái là ba người Trần Văn Kiệt, Chung Đình, Trần Mộng Vũ đã lên kế hoạch âm mưu cho hắn như thế nào để hãm hại Mộng Dao, tiếp nhận dự án hợp tác với tập đoàn Minh Châu như thế nào, thậm chí là cả kế hoạch mưu lợi từ tập đoàn của nhà họ Trần.

“Tất cả là vậy, đều là Trần Văn Kiệt và Trần Mộng Vũ sai khiến tôi làm, nếu không thì tôi cũng đâu có biết nhà họ Trần các người hợp tác về loại thuốc mới với tập đoàn Minh Châu chứ! Lại càng không thể có cơ hội để tiếp xúc với Trần Mộng Dao.” Cao Vĩnh khóc lóc nói, tối qua bị đánh cho nhừ tử, nên giờ không dám nói dối nửa lời.
“Im đi! Ai sai khiến anh? Anh đường đường là đại ca của phố Tây, chỉ đứng sau cái tên Giang Mậu đó, ai dám sai khiến anh? Anh nói thì cũng nên chịu trách nhiệm với câu nói của mình chứ?” Trần Mộng Vũ giống như bị nói trúng tim đen, nhảy ra nói tới tấp.

Lúc này, cô ta và Trần Văn Kiệt sau lưng toát đầy mồ hôi hột, chuyện này nếu bị phơi bày ra thì bọn họ khó mà ngẩng đầu lên được trong nhà họ Trần cả thời gian dài, còn bị bà nội trách phạt, nếu nặng hơn đừng bao giờ mong được tiếp nhận sản nghiệp của dòng họ nữa.

Còn Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc thì sợ đến tái xanh mặt mày, bọn họ thà rằng Trần Mộng Dao bị phạt cũng không muốn Trần Mộng Vũ vì chuyện này mà xảy ra chuyện, nhưng hình hình trước mắt có vẻ rất căng thẳng.

“Chuyện này tôi lại vu oan cho cô chắc? Đây này, điện thoại của tôi vẫn còn cuộc gọi đến của cô, may mà tôi có thói quen hay ghi âm các cuộc gọi, nào đây ra đây chúng ta mở ra cùng nghe.”
Nói cho Cao Vĩnh đang mặt mày thâm tím cũng cảm thấy tức tối, hắn giơ điện thoại của mình ra, tìm đoạn nhật ký cuộc gọi, trên đó hiển thị rõ ràng những cuộc gọi của Trần Mộng Vũ gọi đến từ tối qua, hôm nay và mấy hôm trước nữa.

Sau khi Cao Vĩnh mở đoạn ghi âm ra, sắc mặt Trần Mộng Vũ tái nhợt, sợ đến mức trên mặt cắt không còn giọt máu, trông như người mất hồn vậy.

Trong lòng cô ta rất rõ, chuyện này một khi bị phơi bày ra thì người đen đủi nhất chính là cô ta Trần Mộng Vũ, tuy bà nội sẽ bênh vực những người có cùng huyết thống như cô ta, nhưng những chuyện làm hại dòng họ thì bà nội bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ qua đâu.

“Đây đều là giả!”

“Trần Mộng Dao! Có phải mày ăn trộm điện thoại của tao rồi lén lút liên lạc với Cao Vĩnh để hãm hại tao đúng không? Có phải không?” Ánh mắt Trần Mộng Vũ sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Trần Mộng Dao như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Sao em phải hãm hại chị chứ?” Trần Mộng Dao đúng là bị tức đến mức phì cười.

Từ đầu đến giờ trong lòng Trần Mộng Dao hiểu rất rõ, trong chuyện này nhất định có bóng dáng của chị cô, cô không ngờ chị mình lại không nể tình thân như vậy, dù thế nào đi nữa cô cũng là em gái của chị ấy mà! Không ngờ chị ấy lại muốn hại cô rơi vào tay của loại người như Cao Vĩnh? Chị ấy không nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào à?

Cả một đêm bình tĩnh lại, Trần Mộng Dao thực sự đã cảm thấy quá đỗi thất vọng về cái nhà này rồi.

Tuy Mộng Dao không biết vì sao Mao Cương lại đưa Cao Vĩnh đến nhà họ Trần, nhưng giờ đây chân tướng sự việc đã hiện rõ ngay trước mặt, mà chị ấy vẫn cố chối bỏ, còn nói là cô vu oan cho chị ấy? Rốt cuộc ai hãm hại ai trong lòng còn không rõ sao? Hay là chị ấy muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Trần này?
Nghĩ đến người thân hàng ngày ở bên cạnh mình từ bé đến lớn, lưng Trần Mộng Dao cảm thấy hơi ớn lạnh.

“Bà nội, bà phải tin cháu, con ranh con lòng dạ độc địa này nó đã cướp vị trí người phụ trách dự án của cháu thì thôi, lại còn năm lần bảy lượt nghĩ cách hãm hại cháu, muốn để cho cháu không còn được mọi người yêu quý, cháu thực sự không muốn sống nữa đâu!” Trần Mộng Vũ khóc lên thành tiếng, nước mắt nước mũi ròng ròng, bò dưới chân của bà Trần với bộ dang trông rất thê thảm.

Còn chuyện đến nước này, với sự thông minh của bà Trần sao còn không đoán ra được ngọn nguồn của sự việc chứ? Từ giây phút Mao Cương lôi Cao Vĩnh bước vào nhà họ Trần, thì đã chứng tỏ chuyện này không hề đơn giản, sau khi Cao Vĩnh đưa ra nhật ký những cuộc gọi, kể cả chưa nghe đoạn ghi âm thì bà Trần cũng đã gần như đoán ra được mọi chuyện.
Trần Mộng Vũ quả thực rất thèm muốn vị trí người phụ trách dự án này, nhưng bà Trần cũng không ngờ rằng suy nghĩ của cháu gái mình lại quá khích như vậy.

“Được rồi, chuyện đúng hay sai tôi đều sẽ phân xử công bằng.” Bà Trần thở dài một tiếng.

“Cao Vĩnh, Mộng Dao đến gặp cậu, là tự nó chủ động hay là có người khác sắp xếp? Cậu có thể nói ra là ai đã chỉ đạo chuyện này không?”

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Cao Vĩnh.

Trần Mộng Vũ và Trần Văn Kiệt lén lút nhìn nhau, hai người cùng lườm Cao Vĩnh với ánh mắt đe dọa, ra hiệu đừng có nói ra.

Nhưng giờ đây Cao Vĩnh đâu còn nghe lời hai người đó được nữa?

“Chính là hai bọn họ, Trần Mộng Vũ bảo tôi ở dinh thự số mười ba đợi em gái cô ta, cô ta bảo là cô ta đem Sở Phàm ra để uy hϊếp Trần Mộng Dao rồi nên Trần Mộng Dao nhất định sẽ tới, bảo tôi chuẩn bị trước camera, buổi tối tìm cơ hội chơi Trần Mộng Dao, rồi loan tin nói Trần Mộng Dao đã hợp tác với tôi, đã thở thành người phụ nữ của tôi, để cho cô ấy bị đuổi ra khỏi dòng họ, tất cả câu chuyện chính là như vậy.”
“Nếu không tin thì tôi sẽ mở đoạn ghi âm ra, tôi có ghi âm lại.” Vừa nói Cao Vĩnh vừa lục tìm đoạn ghi âm trong điện thoại mình.

“Không cần đâu!” Sắc mặt bà Trần tím tái, trông vô cùng khó coi.

“Mẹ, mẹ đừng trách Mộng Vũ, nó nhất định là nhất thời hồ đồ, với tính cách của nó tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy đâu mẹ.” Bạch Ngọc Lan vội vàng đứng ra xin.

“Văn Kiệt, chuyện này cháu cũng tham gia à?” Bà Trần không thèm để ý tới Bạch Ngọc Lan mà quay đầu sang nhìn Trần Văn Kiệt.

“Bà nội...... cháu xin lỗi, chỉ là cháu thấy vị trí người phụ trách dự án ở trong tay em ấy thì lãng phí quá, em ấy không thể mang về chút lợi nhuận nào cho dòng họ mình cả, dù sao suy cho cùng thì cháu cũng vì muốn tốt cho dòng họ của mình thôi mà, nhưng cháu không có bảo Cao Vĩnh làm nhục em ấy, đây là yêu cầu của Mộng Vũ...... không liên quan gì đến cháu cả.” Trần Văn Kiệt vội vàng nói với kiểu không liên quan gì.