“Có chuyện như vậy à? Bọn buôn thuốc ở phố Tây? Lẽ nào là Cao Vĩnh, đàn em của bọn Giang Mậu à?” Bà Trần đoán ra được thân phận của đối phương luôn.
Người buôn thuốc lớn nhất ở cả phố Tây thì chỉ có Cao Vĩnh, tên đó mua đi bán lại thuốc đã có tiếng rồi, trước đây bán thuốc giả còn bị bắt mấy lần, sau đó dần dần tẩy trắng, bây giờ chuyên bán những loại thuốc hiếm chính hãng với giá rất cao, từ ngành này mà hắn thu về được món lợi nhuận không nhỏ, bà Trần rất ghét người này, vì dù sao sự tồn tại của hắn đã khiến cho lợi nhuận của nhà họ Trần bị thua lỗ nghiêm trọng, bà ta không thể ngờ được Mộng Dao lại giao du với loại người như vậy.
“Chính là anh ta, tên Cao Vĩnh đó lúc nào cũng mưu đồ làm loạn nhà họ Trần chúng ta, khống chế ngầm kênh phân phối của nhà họ Trần chúng ta, giờ Trần Mộng Dao lại thông đồng với anh ta, đúng là dã tâm kinh thật!” Chung Đình mở miệng là nói nhà họ Trần chúng ta, như thể đã hoàn toàn coi mình là thành viên của nhà họ Trần vậy.
“Chuyện này...... liệu có gì hiểu nhầm không thế?” Trần Thủ Quốc nghe thấy vậy không kìm được mà hỏi.
Nói thế nào đi nữa Trần Mộng Dao cũng là con gái ông ta, chuyện này mà thật thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Sao lại hiểu nhầm được chứ? Bác Ba, bác không nên thấy là con gái mình nên bác bênh cho nó chứ, con ranh Trần Mộng Dao đó ý đồ ghê lắm, mấy hôm nay cháu làm trợ lý cho nó nên cháu biết rất rõ về nội tình bên trong đấy!”
“Mấy ngày hôm nay Cao Vĩnh tìm nó suốt, mỗi lần đều lén lút trốn trong phòng làm việc không biết làm cái gì, lần này nó lại đích thân đi đến tận nhà của Cao Vĩnh, qua đêm ở đó luôn, xảy ra chuyện gì thì mọi người không cần nghĩ cũng biết nhỉ?” Chung Đình vội vàng nói.
Trần Mộng Dao vốn tính tình hiền dịu, lại thêm vào không phải cùng huyết thống với nhà họ Trần, vốn đã không được người nhà họ Trần yêu quý, nên lần này hơn nửa số người ngồi ở đây đều tin lời nói của bọn Trần Văn Kiệt, Chung Đình và Trần Mộng Vũ, và vô cùng thất vọng về Trần Mộng Dao, thậm chí còn mở miệng chửi Mộng Dao là loại con gái không biết vô liêm sỉ.
“Nếu đúng là như vậy thì tôi buộc phải đuổi nó ra khỏi nhà họ Trần này, nhà họ Trần chúng ta nuôi dưỡng nó đến ngày hôm nay, kể cả có lấy đi cả tính mạng của nó thì nó cũng không có gì để mà nói cả.” Ánh mắt của Bà Trần sắc lạnh đến rùng mình.
Nhà họ Trần bọn họ không cần loại vô ơn như vậy.
“Bà nội, sự việc đúng là như vậy, lát nữa chúng cháu sẽ đưa cho bà thêm nhiều chứng cứ hơn nữa, đến lúc đó mọi người sẽ hiểu ra tất cả.” Chung Đình cười nói.
Cô ta quyết định chờ lát nữa khi Cao Vĩnh ngủ dậy, bảo hắn nhanh chóng gửi clip qua cho cô ta, đến lúc đó sẽ nói là một người bạn ở trong dinh thự số mười ba quay lén, dù sao chẳng ai biết clip được lấy từ đâu cả, đến lúc những tư thế những cảnh quay xấu hổ của Trần Mộng Dao bị tung ra thì nó có còn mặt mũi nào tiếp tục làm việc nữa không? Và có thể tiếp tục ở lại nhà họ Trần nữa không? Chuyện làm to lên thậm chí còn bị đại học Vân Hải đuổi học ấy chứ, đến lúc đó nó sẽ hoàn toàn trắng tay.
“Gọi điện ngay, bảo nó về đây ngay cho tôi, để tôi xem xem liệu nó có phải đã coi trời bằng vung đến mức đấy không? Cho nó ngồi vào vị trí người phụ trách dự án là vì thương hại nó, tôi đã cảnh cáo nó một lần rồi, không biết hối cải thì đừng có trách bà nội của nó không khách sáo!” Bà Trần ra lệnh xong, điện thoại gọi thẳng đến chỗ Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao còn đang trong giờ học nhưng vẫn bị gọi về nhà gấp.
Cô về nhà họ Trần với tốc độ nhanh nhất có thể, sau khi đi đến đại sảnh chỗ mọi người đang ngồi họp, trước mặt với cô là hội thẩm ba đời, cô dì chú bác đều ngồi ở đây cả, nét mặt ai nấy đều tỏ vẻ tò mò nghi ngờ, lạnh lùng, thậm chí còn có cả những kiểu cười khẩy chế nhạo.
“Ôi, mặt mày rạng rỡ nhỉ, tối qua được người ta chơi cho sướng quá chứ gì?” Chung Đình ngồi bên cạnh Trần Văn Kiệt nhìn xuống phía Trần Mộng Dao.
“Im cái miệng lại.” Bà Trần trừng mắt cô ta một cái.
Con ranh này con gái con đứa mà ăn nói thô thiển, như mấy đứa con gái chơi bời lêu lổng vậy, không có một chút thanh lịch trang nhã gì cả.
Có những chuyện hỏi thì hẵng nói, đến lượt của mình nói thì nói, chưa đến lượt mình thì liệu mà câm miệng lại.
Chung Đình trề môi lẩm bẩm một tiếng, rồi vẫn phải ngoan ngoãn im lặng ngồi nghe bà Trần chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào.
“Mộng Dao, tối qua cháu đi đâu vậy?” Bà Trần hỏi.
“Tối qua ạ? Tối qua cháu ở ký túc xá ạ.” Trần Mộng Dao có chút nghi hoặc, nhìn sắc mặt nặng nề của mọi người, cảm giác như đang nhìn đối phó với cô vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
“Mày ăn điêu nói hớt, mày ở ký túc xá à? Có người nhìn thấy tối qua mày đến phố Tây, vào dinh thự số mười ba, đấy là địa bàn của Cao Vĩnh, hơn nữa mày ở đấy cả đêm không về, mày ở đấy làm gì với anh ta hả? Cao Vĩnh là loại người như thế nào chẳng lẽ mày lại không biết?” Trần Mộng Vũ nghĩ đã đến lúc cô ta thể hiện rồi, Trần Mộng Dao vừa nói xong cô ta lập tức đứng lên vạch trần lời nói dối của Mộng Dao.
“Những lời Mộng Vũ nói có đúng không? Tối qua đúng là cháu đã đi gặp Cao Vĩnh?” Bà Trần nhìn thẳng vào Mộng Dao.
“Cháu...... cháu đúng là đã đi gặp Cao Vĩnh.” Trần Mộng Dao gật đầu.
“Ha ha ha, thấy chưa, không nói dối được nên đã thừa nhận rồi kìa.”
“Vừa nãy chẳng phải nói là ở ký túc xá sao? Đến chỗ Cao Vĩnh với tính cách của anh ta lại để mày về được nhà chắc? Nói đi, hai người đã giở những thủ đoạn hèn hạ gì! Có phải định lấy tất cả chỗ thuốc mới của tập đoàn Minh Châu đem cho Cao Vĩnh bán đúng không? Mày lại lấy lợi ích của nhà họ Trần chúng ta đem đi cho người ngoài chứ gì?” Chung Đình cười như mở cờ trong bụng.
Trần Mộng Dao nghe thấy câu đó xong mặt dần biến sắc: “Chẳng phải mấy anh chị bảo em đi gặp tên Cao Vĩnh đó sao? Chẳng phải là chị đưa Cao Vĩnh đến công ty đàm phán hợp tác với em à? Sao giờ lại đổ lên đầu em làm gì?”
“Hơn nữa, em đi gặp anh ta đúng một lần rồi về, có gì mà kỳ lạ chứ?”
“Im đi, có tật giật mình, ngoài mày ra thì ai quen loại người như Cao Vĩnh chứ? Lại còn nói là chúng tao giới thiệu cho mày quen à? Cao Vĩnh là tên buôn thuốc, nhà họ Trần chúng ta là nhà phân phối thuốc chính hãng đàng hoàng, là đối thủ của anh ta, nhà họ Trần chúng ta sao có thể quen với loại người như vậy?” Chung Đình cười với giọng mỉa mai.
“Mộng Dao ơi là Mộng Dao, mày làm chúng tao thất vọng quá đấy, đúng là phí công tao và bố mẹ đã kỳ vọng về mày, không ngờ mày lại bán rẻ đi nhà họ Trần chúng ta như vậy, tên Cao Vĩnh đó rốt cuộc đã cho mày cái gì? Hay là mày đã yêu anh ta rồi? Vừa ngủ với anh ta, lại vừa đàm phán hợp tác với anh ta, haiz.” Trần Mộng Vũ thở dài, tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc.
“Mộng Dao, anh khuyên em cứ thẳng thắn nhận lỗi với bà nội, tất cả sẽ dần dần tốt lên thôi, bà nội ghét nhất là người khác lừa gạt bà, đừng để chuyện phải xé to ra nữa.” Trần Văn Kiệt nói có vẻ như muốn tốt cho Mộng Dao, nhưng trong lòng Mộng Dao lại biết quá rõ rồi, lần đầu tiên mà cô cảm thấy những con người này lại xa lại đến vậy, xa lạ đến mức cô cảm thấy sợ hãi, muốn trốn khỏi cái nơi này.
“Đúng thế, nhận lỗi đi, bà nội sẽ nể tình rồi không phạt năng đâu.” Ba người bọn Trần Mộng Vũ người đóng vai tốt người đóng vai xấu, khiến cho Trần Mộng Dao không còn gì để nói.
“Quỳ xuống!” Bà Trần ra lệnh, khiến hai chân của Trần Mộng Dao mềm nhũn lại.
“Còn không quỳ xuống đi, có tin là tao đánh gãy hai chân của mày không?” Bạch Ngọc Lan đứng dậy quát với giọng nanh nọc.
Đúng là làm mất hết thể hiện của nhà bọn họ, mới tí tuổi ranh mà lòng dạ lại thâm độc như vậy, nhà họ Trần nuôi lớn đến ngần này vậy mà còn muốn hại nhà họ Trần chúng ta?
“Tối qua cháu qua đêm ở dinh thự số mười ba đúng không?” Bà Trần nỏi chậm rõ từng chữ một.
“Không có, cháu không có làm vậy, tối qua cháu về ký túc xá mà, có bạn cùng phòng làm chứng, là anh Sở Phàm đưa cháu về, anh Sở Phàm cũng có thể làm chứng, trong trường có camera nếu mọi người không tin có thể xem lại camera là được!” Trần Mộng Dao cắn môi nói lại.
“Sở Phàm?”
“ Cháu biết rồi bà nội, nhất định là Sở Phàm, nhất định là Sở Phàm xúi giục nó làm như vậy đấy, mọi người nghĩ xem, chúng ta đuổi kẻ ăn bám đấy ra khỏi nhà, Sở Phàm bây giờ chắc chắn sẽ hận nhà họ Trần chúng ta lắm đúng không? Đúng lúc Trần Mộng Dao cũng hay nghe lời anh ta, tất nhiên sẽ trúng bẫy trả thù nhà họ Trần của anh ta rồi!”
“Lúc đầu cháu nghĩ sao Mộng Dao lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế, nhưng giờ thì hiểu rồi, đều là thằng cha đấy đứng phía sau chỉ đạo!” Trần Mộng Vũ nói như kiểu đã hiểu hết mọi chuyện.
Một mũi tên trúng hai đích, Trần Mộng Vũ cũng phải nể phục trí thông minh được phát huy đúng lúc kịp thời của cô ta.
Nhưng nụ cười của cô ta còn chưa dừng lại thì có bảo vệ đến gõ cửa bên ngoài.
“Bà Trần, bên ngoài có anh tên là Mao Cương của phố Phúc Khẩu đến, nói là muốn bàn với bà một chuyện vô cùng quan trọng, muốn nói cho bà một bí mật quan trọng.”