“Sở Phàm, loại bệnh này hiện ở nước ngoài vẫn chưa có cách chữa trị, nếu như chúng ta có thể chữa khỏi cho ông Phương thì chắc chắn có thể nâng cao vị thế của Trung y trong giới y học”.
“Còn có thể là một cú tát thật mạnh vào những người coi thường Trung y nữa, để cho bọn họ biết thứ mà tổ tiên để lại không phải là thứ mà bọn họ có thể nói vài ba lời là bác bỏ được!”
Liễu Mộc nghiêm túc nói.
Sở Phàm không ngờ, chuyện này lại có liên quan tới vị thế của Trung Tây y, điều này khiến anh hơi bất ngờ.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả, anh tới đây đơn thuần chỉ là trả nợ ân tình cho Liễu Mộc.
“Sư thúc, vậy chúng ta cần làm gì?”, Sở Phàm hỏi.
Lúc này, những người nhà họ Phương đứng hóng ở đó cũng đi rồi, Phương tướng quân được dìu nằm trên giường.
Lật tấm thảm dày ở trên chân ông ấy ra, Sở Phàm nhìn đôi chân từ phần đùi trở xuống đều đã bị hoại tử, dưới tấm thảm có bọc thảo dược để cản bớt mùi, bây giờ lật tấm thảm ra, một mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Nhưng Sở Phàm cũng chỉ hơi nhíu mày chứ cũng không tỏ thái độ gì.
Điều này khiến ông cụ Phương đang âm thầm quan sát Sở Phàm cũng phải gật đầu công nhận.
Chàng trai này không hề tầm thường!
“Sở Phàm, chắc là cậu cũng đã từng nghe về cách loại bỏ chất độc bằng cách khoét xương nổi tiếng trong lịch sử rồi đúng không?”
Bỗng nhiên giọng nói từ tốn của Liễu Mộc vang lên.
Sở Phàm ngạc nhiên sau đó thì cũng gật đầu.
Liễu Mộc tiếp: “Đúng vậy, lần này tôi muốn dùng cách chữa trị này, bởi vì từ phần đùi trở xuống của ông Phương bị nhiễm vi rút Kunsmore. Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó chắc chắn ông ấy đã từng đi chân trần qua nơi có rất nhiều xác chết”.
Ông Phương hơi nhíu mày, sau đó cười nhạt nói: “Liễu thần y nói đúng, năm đó tôi tham gia một cuộc chiến vô cùng tàn khốc, quân địch quân ta đều tổn thương rất nhiều, cuối cùng chúng ta đã chiến thắng khi chỉ còn lại hai người.
“Sau khi trận chiến kết thúc, chân tôi bị đạn bắn, giày thì mòn cả đế, tôi cõng trên lưng người chiến hữu còn lại của mình, đi từ chiến trường về doanh trại, đi qua nơi ấy, thật sự có thể được coi là xác chết vô số!”
Sở Phàm hơi sửng sốt, trong đầu anh hiện ra thảm cảnh xác chết hàng loạt, máu chảy thành sông.
Chiến tranh thật sự là một thứ đáng sợ.
“Vậy thì đúng rồi, chắc có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Phương tướng quân đã bị mắc chứng bệnh này”.
Liễu Mộc phân tích: “Mà chính vì mắc bệnh này nên phần chân của tướng quân mới bị hoại tử, dần dần thì bắt đầu thối rữa, còn nguyên nhân vì sao không nhiễm lên phần trên, thì tôi nghĩ rằng có lẽ Phương tướng quân là một người học võ có nội lực vô cùng thâm hậu!”
Ông Phương hơi sững người, sau đó cười nói: “Đúng vậy, tòng quân bao năm đúng là cũng có rèn được chút năng lực”.
“Khi phần chân tôi bắt đầu có cảm giác khác thường, tôi còn tưởng đó là bệnh vặt từ hồi chiến tranh bao năm để lại, cũng không để ý gì nhiều, chỉ dùng nội lực để giảm đau, nhưng không ngờ bây giờ lại thành ra thế này”.
Nhưng Liễu Mộc lại cười: “Ông Phương, may mà ông đã dùng nội lực để giảm đau, nếu không có lẽ bây giờ cả người cũng bị nhiễm bệnh luôn rồi, lúc này thì đừng nói là tôi, cho dù có Hoa Đà tái thế cũng không chữa được cho ông nữa”.
Sở Phàm đứng bên cạnh cũng cười, đây có thể coi như là cái số còn chưa tận.
Sau đó, Liễu Mộc nói: “Sở Phàm, lát nữa tôi sẽ phẫu thuật phần chân cho ông cụ, loại bỏ chất độc ăn mòn trong xương chân, khi phẫu thuật ông cụ sẽ mất rất nhiều máu”.
“Trong khoảng thời gian này, tôi cần cậu châm cứu chặn mạch máu của ông cụ lại, tránh trường hợp ông mất máu quá nhiều”.
Nghe vậy Sở Phàm mới hiểu vì sao Liễu Mộc cần anh trợ giúp chữa trị.
Bởi vì chữa trị bằng phương pháp loại bỏ chất độc bằng cách khoét xương yêu cầu kỹ thuật rất cao, với năng lực của Liễu Mộc nếu muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này thì cần phải tập trung tuyệt đối, không được để phân tâm dù chỉ một giây.
Chỉ cần phân tâm một giây thì rất có thể sẽ làm đứt dây thần kinh đùi của ông Phương, mà dây thần kinh đã đứt thì cho dù có có loại bỏ hết độc thì có lẽ ông cụ sẽ không bao giờ có thể đứng lên được nữa.
Vì thế anh phải giúp Liễu Mộc châm cứu chặn mạch máu, tránh trường hợp trong quá trình phẫu thuật ông Phương mất quá nhiều máu.
Mà phương pháp châm cứu chặn mạch máu là phương pháp độc quyền của môn phái bọn họ, phương pháp này không để lại bất kỳ di chứng gì, ngăn chặn máu cơ thể lưu thông, giảm nguy cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phương pháp này tốt hơn nhiều các phương pháp chặn mạch máu bình thường khác.
Bởi vì Quỷ Cốc vừa là thầy, vừa là bạn của Sở Phàm nên anh đã vô tình học được phương pháp này, không ngờ hôm nay lại có thể thực hành tại đây.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
Liễu Mộc gật đầu, sau đó bắt đầu một loạt công tác chuẩn bị trước phẫu thuật.
Lát sau bắt đầu phẫu thuật, bời vì sẽ phải can thiệp vào dây thần kinh phần chân, vì phẫu thuật lần này không sử dụng thuốc tê, cũng may là phần cơ chân của Phương tướng quân đã hoại tử hoàn toàn, lúc cắt bỏ những phần này ông ấy sẽ không có cảm giác gì.
Chỉ là trong lúc loại bỏ chất độc, ông ấy mới có cảm giác đau đớn mãnh liệt, nhưng nỗi đau này đối với tướng quân đã từng ngóc lên từ đống người chết như ông Phương mà nói thì cũng chẳng nhằm nhò gì.
Trong suốt quá trình, ông ấy cũng không hề nhíu mày khiến Sở Phàm vô cùng nể phục.
Ba tiếng sau, độc tố trên đôi chân của ông Phương đã được loại bỏ hoàn toàn, như vậy thì độc sẽ không thể nhiễm lên phần trên được và sẽ không bao giờ có chuyện nguy hiểm tới tính mạng.
Trước khi Sở Phàm rút châm lên, Liễu Mộc vẫn còn đang rắc sinh cơ tán độc quyền của môn phái lên phần chân của Phương tướng quân, nghe nói loại thuốc này chỉ cần sử dụng một tháng là có thể tái tạo lại cơ và mô trên chân.
Điều này khiến ông Phương vô cùng phấn khởi, vội vã hỏi có phải khi các cơ tái tạo trở lại thì ông ấy sẽ đi lại bình thường đúng không?
Xem ra, trước kia ông chỉ tỏ vẻ không quan tâm nhưng thật ra tận sâu trong đáy lòng, ông cũng chẳng hề muốn chết đi dễ dàng như thế.
Dù sao là tướng quân, điều vinh dự nhất chính là chết trên chiến trường vì dân vì nước chứ không phải là bị một căn bệnh cỏn con đánh bại, như thế thì mất mặt quá.
Liễu Mộc cười và gật đầu, tỏ ý chắc chắn là có thể, nhưng rồi lại bổ sung thêm: “Nhưng trong ba tháng tới cần Sở Phàm châm cứu cho ông, đảm bảo rằng trong cơ thể không còn độc nữa, hơn nữa còn phải quan sát tình hình tái tạo cơ ở phần chân nữa”.
“Tôi á?”
Sở Phàm nghe xong thì ngẩn ra, không ngờ còn có việc của anh nữa, không phải anh chỉ là người hỗ trợ thôi sao?
Liễu Mộc cười, nói: “Bởi vì môn phái triệu tập về gấp, tôi phải về ngay, vì thế không thể nào chữa trị cho ông Phương được, nênchỉ có thể nhờ cậu thôi”.
“Nhưng tôi sẽ để Thủy Nhu ở lại giúp cậu, tuy rằng con bé không thể cùng chữa trị với cậu, nhưng nếu là dưỡng bệnh thì con bé đảm đương được!”
Lúc nói tới đây, Liễu Mộc còn nháy mắt với Sở Phàm.
Ban đầu Sở Phàm còn chưa hiểu nhưng lát sau anh cũng hiểu ra.
Nhà họ Phương là dòng họ danh giá về quân đội, địa vị của ông Phương trong quân đội là có một không hai, nếu như Sở Phàm có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với ông ấy, chắc chắn đây sẽ là một nguồn lực hỗ trợ to lớn cho Sở Phàm trong cuộc đấu tranh giành quyền thừa kế sau này!