Chàng Rể Phi Thường

Chương 293: Hội chứng Kunsmore




Duyên Nhi đi theo sau, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Liễu Mộc, cô nói một cách chân thành: “Liễu thần y, xin ông hãy chữa khỏi bệnh cho ông nội cháu, Phương Duyên xin quỳ lạy ông ạ!”

Vừa dứt lời, cô gái Phương Duyên lập tức định quỳ xuống trước mặt Liễu Mộc.

Sắc mặt của những người trong phòng đều thay đổi, trong thời khắc quan trọng thì Liễu Mộc đã kịp thời ra tay chặn lại hành động của Phương Duyên: “Cô Phương và Phương tướng quân tình cảm ông cháu sâu đậm, tôi không phải người vô tâm, sao có thể không cảm động được chứ”.

“Xin cô Phương cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho tướng quân”.

“Cảm ơn Liễu thần y!”

Phương Duyên cảm động tới mức nước mắt như sắp trào ra, tay nghề của Liễu Mộc đã được lưu truyền từ lâu trong giới của họ, nghe nói bất kể bệnh nhân nào được ông đồng ý chữa bệnh cho thì đều được chữa khỏi.
Nhưng tính tình của ông ta cũng không kém phần cổ quái, đó chính là đối tượng nào mà ông không muốn chữa trị thì dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đừng mong ông ra tay chữa trị cho.

Còn về việc dùng biện pháp mạnh thì lại càng không thể bởi vì xã hội hiện nay những người quyền thế chức cao vọng trọng thì đa số đều sợ chết, ai mà chẳng muốn được sống lâu hơn, cho nên những vị thần y có tay nghề thì đều là những đối tượng mà họ cần phải nịnh nọt.

Nếu như có người dám uy hϊếp Liễu Mộc thì phải hỏi những người trước đây đã từng được ông điều trị có đồng ý hay không đã, hoặc là những người đã từng cầu xin Liễu Mộc chữa bệnh có đồng ý hay không.

Lần này Liễu Mộc đồng ý chữa trị cho Phương tướng quân thì đồng nghĩa với việc đã ban cho người nhà họ Phương một liều thuốc an thần.
“Việc chữa trị không thể chậm trễ, chúng ta mau bắt đầu thôi”.

Lúc này, Liễu Mộc lên tiếng.

Nhưng người mà ông nói không phải là người nhà họ Phương mà là nói với Sở Phàm đang đứng sau lưng ông.

Điều này khiến những người trong nhà họ Phương nhíu mày, họ không hiểu tại sao Liễu Mộc lại đối xử thân thiết với Sở Phàm như vậy, bọn họ đều cho rằng, Sở Phàm chỉ là một trong những đồ đệ của Liễu Mộc mà thôi, nhưng nhìn vậy thì quả là không đơn giản như vậy.

Hơn nữa thái độ mà Liễu Mộc đối với Sở Phàm lại mang chút xu hướng thảo luận, cậu nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, có giỏi giang như vậy hay không?

Sở Phàm ho khẽ một tiếng rồi vội vàng nói: “Xin nghe theo sư thúc ạ”.

Liễu Mộc mỉm cười gật đầu, sau đó dẫn Sở Phàm đi vào phòng điều trị ở bên cạnh, đây là căn phòng mà người nhà họ Phương bố trí tạm thời để chữa bệnh, vừa mới bước vào thì đã ngửi thấy mùi thơm của thuốc.
Sở Phàm đi lại xung quanh mới phát hiện trong đó có khá nhiều vị thuốc, và đều là những vị thuốc quý hiếm.

Thật không thể tin được, nhà họ Phương lại giỏi như vậy, ngay cả những vị thuốc này cũng có thể tìm được.

Ở phía góc phòng còn để một bồn tắm, điều này cho thấy rằng trước đây Liễu Mộc đã dùng phương pháp tắm bằng thuốc để điều trị cho Phương tướng quân.

Sở Phàm ngửi mùi hương trong không khí thì lập tức có thể phân biệt ra được trong nước tắm đó tổng cộng có những vị thuốc nào, trong lòng anh có chút đắn đo và anh đã có thể đoán được tình trạng bệnh của Phương tướng quân rồi.

“Sao rồi, phát hiện ra được điều gì rồi?”, Liễu Mộc đứng ở trước cửa, hai tay chắp tay sau lưng, mỉm cười hỏi.

Người nhà họ Phương cũng đứng đó, họ đang tò mò về khả năng của Sở Phàm.
Sở Phàm hiểu rằng lúc này tuyệt đối không được tỏ ra lưỡng lự, nếu không thì với mức độ quan trọng của Phương tướng quân đối với những người trong nhà họ Phương, bọn họ tuyệt đó sẽ không để anh tham gia điều trị, cho dù là người nhà họ Sở cũng chẳng có ích gì cả.

Anh nói: “Ban nãy tôi quan sát một lượt, và tôi có thể khẳng định loại bệnh mà tướng quân đang mắc là bệnh gì rồi”.

“Ồ, vậy cậu hãy nói thử xem”.

Liễu Mộc nhướng mày ra hiệu cho Sở Phàm tiếp tục nói.

Sở Phàm nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì ông Phương không phải mắc bệnh mà là bị trúng độc”.

Vừa dứt lời, sắc mặt những người nhà họ Phương đột nhiên dần thay đổi, sự nghi ngờ đối với Sở Phàm trong lòng họ cũng giảm dần.

Nghe nói y học Trung Quốc có thể chẩn đoán bệnh thông qua cách nhìn, ngửi, hỏi, ban đầu họ cũng không tin nhưng lần này không tin cũng không được, Sở Phàm chỉ quan sát một vòng căn phòng đã từng điều trị cho Phương tướng quân mà đã đoán đúng sự thực bệnh rồi.
Khả năng này thì ai còn dám nghi ngờ nữa?

Có thể là Liễu Mộc đã nói trước cho Sở Phàm biết về bệnh nhưng Liễu Mộc là một người có địa vị như thế nào trong lĩnh vực y học Trung Quốc chứ? Ông ấy không cần thiết phải báo cáo cho hậu bối, nếu làm điều đó thì có thể ảnh thưởng đến danh tiếng của bản thân.

“Vậy thì đó là loại độc gì, cậu có thể nói ra không?”, Liễu Mộc lại mỉm cười nói.

Câu hỏi này thực sự đã làm khó cho Sở Phàm.

Dù sao thì anh cũng không phải là một bác sĩ chuyên nghiệp, có thể ngửi mùi hương lưu lại trong bồn tắm mà đoán ra được dùng vị thuốc nào thì đã là vô cùng lợi hại rồi, còn để nói ra từng vị thuốc, mỗi vị thuốc dùng lượng bao nhiêu thì thực sự anh chưa giỏi tới mức đó.

Tuy nhiên điều này cũng rất quan trọng, cùng một vị thuốc nhưng liều lượng khác nhau thì có tác dụng với các loại bệnh cũng khác nhau.
Nhưng lúc này ánh mắt Sở Phàm đã dừng lại ở hai chân được dùng chăn đắp của Phương tướng quân, anh như chợt nghĩ ra điều gì đó cho nên ngập ngừng nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là một loại hàn độc ăn mòn xương cực kỳ hiếm thấy!”

“Loại độc này trong lĩnh vực Trung y được gọi là độc, còn trong Tây y có thể gọi là Hội chứng Kunsmore!”

Nghe đến đó, ánh mắt Liễu Mộc càng sáng lên.

Những người nhà họ Phương tỏ ra vẻ kinh ngạc đến mức không thể che giấu được.

“Nói tiếp đi!”, Liễu Mộc giục giã.

Sở Phàm mỉm cười, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được tháo gỡ, anh đã đoán đúng.

“Theo tài liệu được ghi chép lại thì hội chứng Kunsmore vốn dĩ là một chứng bệnh không thể chữa khỏi, ban đầu vị bác sĩ phát hiện ra triệu trứng bệnh này là Kunsmore Tantin, cho nên triệu trứng này được lấy đặt theo tên của ông ấy.
“Chỉ tiếc rằng, bệnh nhân duy nhất mắc triệu trứng này ở phương Tây đã sớm qua đời vào năm 1931 vì không thể cứu chữa được, sau đó Kunsmore không hề tiếp tục nghiên cứu về triệu chứng này nữa.

“Bởi vì xác suất và mức độ mắc phải căn bệnh này vô cùng thấp, còn thấp hơn cả xác suất bị tai nạn vì máy bay từ trên trời rơi xuống khi đang đi trong không gian thoáng đãng vậy, cho nên hoàn toàn không cần thiết để nghiên cứu nữa”.

“Lúc đó tôi cũng chỉ rảnh rỗi mà đọc bản báo cáo đó, bởi vì tò mò thích thú nên mới sưu tầm các tài liệu liên quan để xem, nhưng không thể ngờ rằng trong thực tế vẫn gặp phải triệu chứng này”.

“Tốt lắm!”

Liễu Mộc vừa vỗ tay, vừa lên tiếng tán dương.

Ông ấy nhìn Văn Thuỷ Nhu đang đứng bên cạnh nói: “Thuỷ Nhu, con thấy chưa, đợi khi nào con có bản lĩnh giống như sư huynh với kiến thức sâu rộng thì con có thể cùng sư thúc chẩn đoán bệnh được rồi”.
Văn Thuỷ Nhu gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm không còn sự lạnh lùng ban đầu nữa, trong ánh mắt phức tạp còn có vài phần cảm kích.

Chỉ tiếc rằng Sở Phàm không thấy được điều đó, toàn bộ sự chú ý lúc này của anh đều nằm trên người Phương tướng quân.

Hội chứng Kunsmore là một loại virus, giống như virus Ebola được nói đến trước đây, nguyên nhân dẫn đến loại virus này cho đến nay vẫn chưa được nghiên cứu triệt để, nhưng giống như virus Ebola mỗi lần bùng phát thì đều có liên quan đến động vật.

Sự xuất hiện của Hội chứng Kunsmore chắc chắn có liên quan đến một lượng lớn xác chết.

Dựa vào cuộc đối thoại từ phía người nhà họ Phương thì Phương tướng quân là một vị tướng quân có địa vị vô cùng quan trọng của Hạ Quốc, vậy thì thời còn trẻ chắc chắn ông thường xuyên xông pha ra chiến trường.
Ở trên chiến trường thiếu gì thì thiếu chỉ có xác chết là không thiếu, một số lượng lớn xác chết nếu như không xử lý kịp thời thì rất có khả năng sẽ làm bùng nổ Hội chứng Kunsmore.

Hơn nữa trùng hợp hơn đó là người duy nhất ở phương Tây mắc hội chứng này lại chính là một người làm công việc xử lý xác chết trong nhà tang lễ.

Chính vì điều này cho nên mới khiến Sở Phàm mạnh dạn đưa ra suy đoán, nhưng không ngờ anh lại đoán đúng.