Chàng Rể Phi Thường

Chương 278: Kiều Tuyết bị nhắm




Gương mặt anh ta thoáng một nụ cười lạnh lẽo, bắt đầu âm thầm tính kế.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết tuy là lần đầu đi câu cá ở biển nhưng hai cô gái rất có tài, mới đầu còn tuột câu nhưng về sau càng ngày càng thành thục, chẳng bao lâu sau đã câu được nửa thùng cá biển đem cho Sở Phàm nướng.

Sở Phàm nướng đồ ăn hương thơm nức cả mũi. Vài cô gái đang nghịch nước ở cách đó không xa lúc này cũng vây đến, khen Sở Phàm khéo tay không ngớt.

“Anh hai, anh nướng thịt thơm thật đấy. Em không nhịn nổi nước miếng đây này!”

“Đúng đấy anh hai, từ đằng xa em đã ngửi được rồi. Lát nữa em có thể ăn được không?”

“Anh hai khéo thật đấy! Thơm đến nỗi em mất cả hồn rồi đây này!”

Một đám con gái mặc bikini gợi cảm vây quanh Sở Phàm khen ngợi, thỉnh thoảng còn đưa tay ra đánh vào ngực anh hoặc giả vờ như vô tình nắm cơ bắp anh.
Tuy Sở Phàm chưa đi tập gym bao giờ nhưng từ sau khi học võ thì nội lực trong cơ thể anh không ngừng tuần hoàn, hình thể của anh cũng trở nên vô cùng hoàn hảo.

Cơ thể anh không có những cơ bắp cuồn cuộn đáng sợ như những người hay tập gym nhưng ngực, eo và cơ lại vô cùng săn chắc. Dưới mỗi cơ bắp đều tiềm tàng một sức mạnh đáng nể.

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Phàm bị nhiều cô gái vây quanh đến vậy, hơn nữa những cô gái này còn là “em gái” trên danh nghĩa của anh. Điều này khiến anh nhất thời không biết phải làm thế nào cả nên mặt đỏ như gấc chẳng nói gì.

Sở Chính và những người khác nhìn thấy cảnh này thì nở một nụ cười lạnh lùng.

Anh ta chào hỏi với một người khác cũng là con cháu nhà họ Sở rồi đi ra sau một tảng đá ngầm.

Người này đợi vài phút rồi nhân lúc Sở Phàm đang bị nhiều cô gái vây quanh đi tới sau Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
“Chị dâu Kiều Tuyết, chị có đang rảnh không?”, cậu con trai này đột nhiên nói.

Kiều Tuyết quay đầu lại nhìn thì thấy một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú, tuổi tác thì có vẻ như tầm một trong số những người em của Sở Phàm.

Cô ấy mím môi nói: “Sao thế? Tôi đang rảnh”.

“Là thế này, tôi cũng thích câu cá nhưng tôi không có kinh nghiệm, đằng sau tảng đá ngầm kia có rất nhiều bọt sóng. Chị có thể giúp tôi xem đằng đó có cá hay không không?”

Cậu con trai chỉ vào một tảng đá cách đó không xa, hỏi với ánh mắt rất chân thành.

Kiều Tuyết ngây người ra một chút. Không ngờ cậu thanh niên này tìm cô vì chuyện này. Vừa hay cô đang học cách câu cá, mới nắm được kiến thức về cái này nên nói: “Được thôi, tôi đi xem giúp cậu”.

“Dao Dao, em giúp chị để ý nhé, nếu cá cắn câu thì nhớ kéo lên cho chị!”
Trước khi đi Kiều Tuyết vẫn không quên dặn dò.

Trần Mộng Dao đang đắm chìm vào cảnh biển nên khi nghe Kiều Tuyết nói vậy cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ bảo cô ấy mau về.

Không phải Mộng Dao vô tâm mà cô nghĩ rằng một cậu con trai mới có tầm mười hai tuổi thì chẳng thể làm gì Kiều Tuyết cả. E là cậu ta còn chưa biết sự khác nhau giữa nam và nữ ấy chứ.

Hơn nữa Kiều Tuyết là chị dâu của cậu ta mà cậu ta nhìn lễ phép như thế chắc chắn sẽ không làm gì linh tinh đâu.

Mà không thì Kiều Tuyết cũng là một người học võ. Người bình thường làm sao làm hại cô được?

Kiều Tuyết đặt cần câu về chỗ rồi cười với cậu con trai và đi theo cậu ta về phía sau tảng đá.

Sở Phàm đang bận với những cô gái kia nên hoàn toàn không để ý đến những điều này.

“Ở đâu có bọt nước cơ? Cậu chỉ tôi xem nào”, sau khi đi tới chỗ tảng đá ngầm với cậu con trai thì Kiều Tuyết nhìn xuống mặt biển nhưng phát hiện ra nước biển trong như vắt, không hề có bọt.
Cô ấy vừa quay đầu lại định hỏi thì một làn bụi trắng xóa xộc vào mặt.

Kiều Tuyết bất ngờ, ngay lập tức bịt mũi lại nhưng đã muộn. Cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng trong nhà Sở Phàm mà vẫn bị đánh úp nên vừa nãy đã hít phải thứ khói trắng đó.

“Đây… Đây là gì?!”

Sắc mặt Kiều Tuyết thay đổi, hỏi cậu con trai ban nãy giờ đây đã lộ ra nụ cười thâm hiểm.

“Tiểu Phong, làm tốt lắm!”

Lúc này, một bóng người cao lớn từ phía bên kia tảng đá bước ra, khóe miệng anh ta nở một nụ cười đê tiện, ánh mắt dâʍ dê đảo qua đảo lại trên cơ thể mảnh mai của Kiều Tuyết.

“Cậu, cậu là Sở Chính?!”

Kiều Tuyết có chút ký ức về anh ta. Cô kinh ngạc nói.

“Chính là tôi. Chị dâu à, chị khiến tôi phải thầm thương trộm nhớ đấy. Lần đầu tiên gặp chị tôi đã rung động rồi. So với chị thì con đàn bà thối tha không biết điều Tôn Mỹ Mỹ chỉ là một bãi phân”.
“Vậy nên lúc ông nội vứt cô ta xuống biển cho cá ăn tôi chẳng tiếc nuối chút nào. Tôi chỉ muốn tìm cơ hội nào đấy để ở bên cạnh chị. Cảm giác đó khiến tôi mơ màng như người say vậy!”

Sở Chính nói đoạn rồi bước nhanh về phía Kiều Tuyết, hai tay như muốn ôm lấy eo cô.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Tuyết bỗng đưa chân ra đá một phát khiến Sở Chính lảo đảo suýt tí nữa thì ngã xuống đất.

“Ôi, chị dâu lại còn học võ cơ đấy, thật đáng ngạc nhiên!”

Sở Chính không những không có chút hoạng loạn nào mà ham muốn trong ánh mắt càng trở nên mãnh liệt.

“Có rất nhiều phụ nữ đã từng qua tay tôi mà tôi vẫn chưa được nếm mùi vị của một người học võ đấy. Chị luyện võ chắc chắn người rất dẻo đúng không, đến lúc đó có thể làm được rất nhiều động tác khó!”
Sở Chính vừa liếm môi vừa nói.

Kiều Tuyết cắn chặt răng, cảm giác choáng váng không ngừng xâm chiếm tâm trí cô ấy khiến cô ấy đứng không vững.

Cho dù cô có chuyển hết nội lực về phần đầu cũng chẳng có ích gì. Loại thuốc này quả thật rất mạnh.

Cuối cùng thì Kiều Tuyết cũng ngất đi.

Khi cô ấy sắp ngã xuống đất thì Sở Chính đưa tay ra ôm cơ thể mềm mại của cô ấy vào lòng.

Đúng lúc anh ta không kiềm được định động chạm Kiều Tuyết thì Sở Phong đột nhiên nói: “Anh năm, đừng làm ở đây…”

“Lúc em đưa chị dâu Kiều Tuyết tới đây thì chị dâu Mộng Dao cũng biết. Nhỡ anh hai phát hiện ra không thấy chị dâu Kiều Tuyết đâu, chị dâu Mộng Dao đưa anh ấy tới tìm thì chẳng phải chúng ta sẽ bị phát hiện sao?”

Nghe tới đây sắc mặt Sở Chính hơi trầm xuống.

Đúng là như vậy. Người con gái đẹp thế này anh ta phải hưởng thụ từ từ mới đúng, không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào. Anh ta gật đầu nói: “Vậy được, giờ anh bế cô ấy về phòng anh, cậu nhớ bao che cho anh đấy”.
Nói chừng Sở Chính đặt Kiều Tuyết lên vai, mượn sự che chắn của tảng đá đi thật nhanh về phía biệt thự riêng của anh ta.

Nhưng anh ta không nhận ra Sở Phong trước mặt anh ta ngoan ngoãn nghe lời là thế nhưng sau lưng lại đang cười trên nỗi đau của anh ta.

Mặt khác, Sở Phàm cuối cùng cũng nướng xong các loại đồ ăn, thoát khỏi đám con gái ồn ào kia. Đang thở phào một hơi thì ngẩng đầu lên nhận ra không thấy Kiều Tuyết đâu nữa, chỉ thấy Trần Mộng Dao đang câu cá một mình.

Anh lập tức qua hỏi: “Dao Dao, chị Tuyết đâu?”

“Ô, cậu Sở vẫn nhớ đến hai cô vợ không ai đếm xỉa này à!”, Trần Mộng Dao chu môi, mặt đỏ lựng, ánh mắt đầy trách móc nói.

Sở Phàm cười ngượng, đang định giải thích thì thấy Sở Phong mồ hôi nhễ nhại thở không ra hơi chạy tới chỗ anh.