“Vậy thì điều tra cho kỹ, xem xem rốt cuộc chuyện là thế nào”.
Sở Thiên Hùng thản nhiên nói, dường như ông không hề đau đầu bởi chuyện này: “Tôi muốn xem thử kẻ nào dám giở trò với nhà họ Sở chúng ta!”
“Rõ!”
Bác Cung chắp tay nói, sau đó lập tức dẫn người ra khỏi phòng sách.
Sở Thiên Hùng quay sang nhìn hai anh em Sở Phàm và Sở Thiên, cười nói: “Hai anh em các cháu từ bé đã thân nhau, vốn là ông còn lo hai đứa lâu ngày không gặp nên sẽ xa cách, nhưng xem ra hai đứa vẫn là hai anh em khiến ông yên tâm nhất”.
Sở Phàm và Sở Thiên nhìn nhau cười, ăn ý gật đầu.
Sở Thiên Hùng bùi ngùi nói: “Một dòng họ lớn, đặc biệt là dòng họ lớn như nhà họ Sở chúng ta, có thể có tranh đấu nội bộ, cũng có thể tranh giành quyết liệt, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện một người có thể một tay che trời, người ta vẫn nói một người thì không thể làm nên việc lớn, mấy đứa kia chẳng có bản lĩnh gì mấy nhưng đứa nào đứa nấy đều dã tâm tham vọng rất lớn, cho dù ông có giao lại dòng họ cho bọn họ thì làm sao bọn họ có thể làm nên cơm cháo gì được đây?”
Khi nói những lời này, Sở Thiên Hùng không giấu nổi sự thất vọng.
Từ bé ông đã yêu thương Sở Phàm là vì bố mẹ Sở Phàm đã hy sinh vì nhà họ Sở, từ nhỏ Sở Phàm đã mất cả cha lẫn mẹ, người làm ông như ông đương nhiên là sẽ quan tâm anh nhiều hơn.
Chuyện này vốn là lẽ thường tình nhưng trong mắt đám con cháu nhà họ Sở thì ông đang thiên vị Sở Phàm, thậm chí còn đồn rằng người thừa kế đời tiếp theo chính là Sở Phàm luôn.
Ông chẳng buồn so đo chuyện này xem ai là kẻ tung tin đồn, nếu như là người thông minh thì tất sẽ không tin lời đồn thất thiệt này.
“Được rồi, hai anh em cháu làm gì thì cứ làm đi, ông muốn nghỉ ngơi một lát”, Sở Thiên Hùng nói.
Sở Phàm và Sở Thiên đáp “dạ” một tiếng rồi ra khỏi phòng sách, tuy hai anh em lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện để nói nhưng bây giờ vừa mới về nhà, có rất nhiều việc phải làm, để nói chuyện sau cũng được.
Trở về phòng, Sở Phàm nhìn thấy Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao.
Phòng mà bác Phúc sắp xếp cho hai cô ở chính là chỗ Sở Phàm ở, đây là một căn nhà có ba phòng.
Phòng ngủ được thiết kế vô cùng xa hoa, ban công mái kính và phòng tắm, hai cô gái rất hài lòng với cách trang trí của căn phòng, hai người đang ngồi trong phòng khách tám chuyện rôm rả, không hề bị chuyện vừa nãy làm ảnh hưởng tâm trạng.
“Anh Sở Phàm!”
Trần Mộng Dao vừa nhìn thấy Sở Phàm liền chạy tới đón.
“Anh Sở Phàm, nơi này là nhà anh sao? Rộng quá đi mất, anh bận suốt cả ngày em còn chưa có cơ hội nói chuyện với anh nữa!”, Trần Mộng Dao mặt đỏ hây hây, đây là lần đầu tiên cô thấy căn nhà lớn như thế này.
Sở Phàm cười, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, nói: “Nếu em thích chỗ này thì cứ ở đây thêm mấy hôm, dù sao ở khu Tịnh Yên cũng không có chuyện gì gấp, không cần phải về vội”.
“Được thế thì tốt quá, em muốn đi câu cá!”, Trần Mộng Dao phấn khởi nói.
Kiều Tuyết ở bên cạnh bây giờ mới lên tiếng: “Dao Dao muốn đi biển câu cá từ lâu rồi, nhưng tiếc là hồi còn ở nhà họ Trần, em ấy làm gì được có ý kiến gì, vì thế vẫn không được đi, lần này là cơ hội tốt nhất của em ấy”.
“Không thành vấn đề, anh sẽ bảo bác Phúc chuẩn bị hai cái cần câu, chiều nay chúng ta sẽ đi câu, anh đi nướng thịt xiên cho hai người ăn”, Sở Phàm cười nói.
Trần Mộng Dao mừng quá hét lên, chạy tới ôm chặt cổ Sở Phàm.
Ngay cả Kiều Tuyết bên cạnh cũng không giấu nổi nụ cười trên môi và sự vui vẻ trong ánh mắt, tuy rằng cô lớn hơn Trần Mộng Dao mấy tuổi nhưng vì là con nhà võ nên từ nhỏ gia đình đã rất nghiêm khắc với cô.
Bây giờ cô có cơ hội ra biển chơi phải tận dụng chơi cho đã mới được.
Buổi chiều thời tiết ở biển rất dễ chịu, bác Phúc mang hai chiếc cần câu tới, cười nói: “Cậu hai, mấy anh em nhà cậu giống nhau thật đấy, bọn họ cũng tranh thủ đi biển bây giờ, các cậu đi cùng nhau luôn đi”.
“Vậy ư?”, Sở Phàm hơi nhíu mày, chỉ cười mà không nói.
Mấy người anh em kia vốn đã ghét anh, nhân lúc không có ông nội ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ gây chuyện với anh.
Nhưng nếu sợ phiền phức mà không đi câu nữa thì lại không phải tính cách của anh, vì thế Sở Phàm chào bác Phúc xong dẫn hai cô gái tới một bờ biển đã được khai thác và đưa vào sử dụng trên đảo.
Trên bãi cát mênh mông, lúc này đang có rất nhiều người.
Đi tới gần thì phát hiện ra tất cả đều là người yêu mà anh chị em Sở Phàm dẫn về, chỉ có điều đa số bọn họ đã mặc bikini, khoe dáng người chuẩn, mỗi bước đi đều vô cùng cuốn hút.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết hơi ngại, bởi hai cô vẫn đang mặc quần áo bình thường, nhìn chẳng ăn nhập gì với những người ở đây.
Nếu sớm biết những người này tới đây để tắm biển thì hai cô cũng sẽ thay đồ, cho dù không phải kiểu bikini gợi cảm thế kia thì dù sao cũng là mặc đồ bơi.
“Anh hai, chào hai chị dâu, cuối cùng anh chị cũng tới”.
Một chàng trai mặc quần đi biển tiến tới chào hỏi.
Sở Phàm gật đầu, cười nói: “Sở Chính, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào rồi?”
Đúng vậy, người đang tới chào hỏi bọn họ chính là Sở Chính, bạn gái anh ta chính là người bị ông nội xử ném xuống biển làm mồi cho cá vì đã đắc tội với Sở Phàm trước đó. Lần này anh ta gặp Sở Phàm, tuy bằng mặt nhưng không hề bằng lòng.
“Sao hai chị dâu lại mặc quần áo kiểu này? Cho dù là quên mang đồ bơi thì chắc bác Phúc cũng phải chuẩn bị rồi chứ”, ánh mắt dâʍ dê liếc nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết với hàm ý sâu xa.
Khi nhìn thấy Sở Phàm, đám con cháu nhà họ Sở ngoài việc khó chịu ra thì tất cả đều quay ra nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
So với hai cô thì đám bạn gái bọn họ mang về thật sự là chẳng ra cái gì.
Người mà có được khí chất như hai cô thì lại không xinh bằng.
Người mà có gương mặt xinh thì lại chẳng có khí chất gì, hơn nữa còn là mấy cô hotgirl đã từng dao kéo rồi, làm sao có thể so được với vẻ đẹp tự nhiên của Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, nếu mà so thì chỉ tự có rước nhục vào thân.
Lần này một đám người tới biển chơi, đa số đều mong ngóng thấy được Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết mặc bikini nóng bỏng, ai ngờ kết quả lại thế này, đúng là khiến bọn họ thất vọng tràn trề.
Trong đó, Sở Chính là kẻ thất vọng nhất, chứ không phải thất vọng vừa.
Sở Phàm làm hại người phụ nữ của anh ta, đương nhiên anh ta sẽ nghĩ cách cướp một người phụ nữ từ tay Sở Phàm, nếu không thì thật là bất công.
“Không cần đâu, hai cô ấy tới là để câu cá, các cậu cứ thoải mái đi”.
Sao Sở Phàm lại không nhận ra ánh mắt của Sở Chính chứ, anh cau mày và từ chối thẳng.
Sau đó anh dẫn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi đến bờ biển, giúp bọn họ lắp đặt dụng cụ câu cá.
Sau khi đã quăng móc câu cẩn thận anh mới đưa cần câu cho hai cô, còn mình thì lấy thức ăn mang đi nướng ở gần đó.
Đám người Sở Chính thấy vậy, ai nấy cũng đều thấy khó chịu.
Nhưng ngay sau đó trong đầu anh ta lại hiện ra một suy nghĩ táo bạo!