Lúc này không chỉ Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết mà những người còn lại trong đại sảnh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Tại… tại sao lại là bọn họ, bọn họ chẳng phải là người do anh hai dẫn về hay sao?”, một số con cháu của nhà họ Sở lên tiếng.
“Hic, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ai mà biết được Sở Phàm mấy năm nay ở ngoài đã kết giao với những loại người nào, để xem bác Cung sẽ xử lý họ ra sao!”, một người khác thuộc nhà họ Sở cười chế nhạo, nói một cách bóng gió.
Lúc này bác Cung đã nhanh chóng bước đến bên cạnh Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Tay ông ấy đưa ra phía trước lục soát, rồi lấy ra từ trong túi xách của hai người hai chai có vẻ bề ngoài như lọ mỹ phẩm.
Và chính hai lọ “mỹ phẩm” này khiến thiết bị dò kia phát ra tiếng kêu bíp bíp.
Bác Cung nhìn chằm chằm vào hai cô gái rồi lập tức mở nắp lọ mỹ phẩm, bên trong lộ ra một loạt sợi dây điện tử phức tạp.
Đúng là bom thật rồi!
Lúc này, ngay cả Sở Phàm cũng không giữ được bình tĩnh, anh lập tức đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Tại sao trong túi xách của Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết lại có thứ này?
“Hai cô giải thích thế nào đây?”
Sắc mặt bác Cung sầm lại như cục sắt đen, ông lạnh lùng nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết nói.
Ông và Sở Phàm bên ngoài có mối quan hệ rất tốt, nhưng với cương vị là một đội trưởng đội chấp pháp thì tuyệt đối không thể đánh mất sự công minh cần phải có.
Mặc dù trong lòng ông không hề tin rằng Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết là hung thủ nhưng lúc này không phải vấn đề là ông có tin hay không, mà là có nhiều ánh mắt đang dõi theo như vậy, nếu ông không xử lý đúng thì có thể gây ra ảnh hưởng lớn hơn cho Sở Phàm.
May thay Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết có thể coi là đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên tâm lý của họ cũng mạnh mẽ hơn.
Lúc này tuy bị nhiều người nhìn vào nhưng hai cô gái vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Đây không phải đồ của chúng tôi”.
Trần Mộng Dao cau mày, nghiêm túc nói.
“Cái này là của một cô gái tên là Liễu Quyên cứ dúi vào tay chúng tôi bắt nhận”, Kiều Tuyết tiếp lời của Trần Mộng Dao.
“Liễu Quyên? Liễu Quyên là ai?”, bác Cung lặp lại cái tên này rồi hỏi.
“Cô ta nói là bạn gái của cậu sáu”, Trần Mộng Dao nói.
Tuy nhiên, khi cô vừa nói dứt lời thì một thanh niên trẻ tuổi ngồi cùng bàn với Sở Phàm đứng phắt dậy lớn tiếng nói: “Cô nói láo, lần này tôi không hề dẫn theo cô gái nào về cả, làm sao có thể có bạn gái của tôi được!”
“Hai cô là kẻ gϊếŧ người, không biết tốt xấu gì đã cả gan tới nhà họ Sở chúng tôi vậy mà giờ lại còn vu oan giá hoạ cho người khác, to gan thật đấy, người đâu, tóm lấy bọn họ cho tôi, rồi băm ra cho cá ăn!”
Người thanh niên hét lên với khuôn mặt ghê sợ, bên ngoài còn có hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ cũng xông vào, và định bắt lấy Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Sở Phàm đột nhiên đứng lên nói: “Cậu sáu, cậu bình tĩnh đã!”
Nói rồi, anh trừng mắt nhìn hai tên vệ sĩ, hai vệ sĩ thấy vậy lập tức sững người đứng lại và không dám hành động nữa.
“Anh hai, giờ anh bảo em bình tĩnh, anh thử bị người ta vu oan giá hoạ xem anh có thể bình tĩnh được hay không!”, cậu sáu Sở Giang lạnh lùng nói.
Sở Phàm cười: “Chẳng phải bây giờ tôi cũng đang bị người ta vu oan giá hoạ hay sao, cậu thấy tôi có kích động hay không?”
“Anh có ý gì?”, Sở Giang cau mày nói một cách khó hiểu.
Sở Phàm không nói gì mà chỉ bước nhanh về phía Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Anh nhìn bác Cung nói: “Bác Cung, cháu lấy nhân cách của mình ra để bảo đảm rằng Dao Dao và chị Tuyết không thể là kẻ gϊếŧ người, họ nói chai này là người khác đưa cho thì chính là như vậy!”
“Cậu hai, đương nhiên là tôi tin lời cậu nói nhưng hiện giờ quả bom này đúng là được tìm thấy trên người hai cô gái này, nếu bọn họ trong sạch thì bọn họ phải tự chứng minh được!”
Bác Đinh nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Được thôi, cho cháu một chút thời gian, cháu đảm bảo sẽ tìm ra được hung thủ thực sự!”, Sở Phàm đưa ra lời thề chắc nịch.
Nghe Sở Phàm nói như vậy thì một số người vốn dĩ không thích Sở Phàm đang định thừa dịp thêm dầu vào lửa thì lập tức im lặng không nói được gì nữa.
Sở Phàm đã nói đến mức này rồi, nếu bọn họ còn cố tình xen vào nữa thì ngược lại có thể rước hoạ vào thân, hơn nữa ông nội tuy tuổi đã cao nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, vô cùng sáng suốt nữa.
Suy nghĩ của đám trẻ tuổi bọn họ về cơ bản thì không thể giấu được ánh mắt sáng suốt của ông.
“Vậy thì được, tôi sẽ cho cậu thời gian một tiếng đồng hồ, nếu sau một tiếng cậu không chứng minh được hai cô gái này không phải là hung thủ thì chúng tôi chỉ còn cách làm theo đúng chức trách mà thôi!”, bác Cung nhìn về phía Sở Thiên Hùng, khi nhận được cái gật đầu đồng ý của ông, bác Cung mới nói.
“Một tiếng ạ? Vậy là đủ rồi!”, Sở Phàm nheo mắt, tự tin nói.
Vừa dứt lời, anh liền trao cho Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết một ánh nhìn trấn an, rồi lập tức nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.
Sau khi xảy ra chuyện này thì bữa cơm đương nhiên cũng không thể tiếp tục nữa, cũng may là lúc nãy đã ăn được một chút, tuy chưa phải ăn no nhưng cũng đủ để lót dạ.
Cho nên những người ở đó cũng không vội vàng rời đi mà dần ngồi xuống lại vị trí của mình và chờ đợi Sở Phàm tìm ra hung thủ thực sự.
Bên ngoài đại sảnh, Sở Phàm đang ngồi trên một bãi cỏ và tỉ mỉ quan sát dấu vết.
Lúc này, một âm thanh điềm tĩnh đột nhiên vang lên phía sau anh: “Cậu hai, để anh giúp em nhé!”
Sở Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Sở Thiên đứng sau lưng mình, anh ngạc nhiên: “Anh cả!”
“Hì hì, anh thấy hai cô gái đó khuôn mặt lương thiện, anh cũng không tin họ là hung thủ, chắc chắn có người muốn vu oan giá hoạ cho họ, hung thủ thực sự chắc chắn đang ẩn nấp trên hòn đảo này, anh sẽ giúp em tìm ra hắn!”, Sở Thiên cười nói.
Nơi hoạt động của anh ta là ở nước ngoài, anh ta thường xuyên gặp gỡ một số kẻ gϊếŧ người và lính đánh thuê.
Một số kể gϊếŧ người giỏi nguỵ trang, càng lợi hại hơn là họ thậm chí có thể rút ngăn lỗ hở giữa các khớp xương, khiến bọn họ từ một người cao một mét tám mà rút xuống thành người chỉ có một mét sáu để có thể né tránh sự truy sát hoặc điều tra của người khác.
Nhưng có một chi tiết là cho dù những kẻ gϊếŧ người này có biến đổi như thế nào thì ánh mắt trong tiềm thức của họ cũng không thể nào thay đổi được.
Ánh mắt của Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết rất trong sáng, không có một chút gì gian xảo cả, đương nhiên họ không thể là hung thủ được.
Sở Phàm nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt cảm kích, sau đó lập tức quan sát dấu vết trên mặt đất.
“Em đang tìm gì vậy?”, Sở Thiên thắc mắc hỏi.
“Anh cả, có điều này chắc anh không biết, loại cỏ chúng ta trồng ở bãi này là một loại cây có tên là cỏ Bích Minh, loại cây này trong quá trình quang hợp sẽ tiết ra một mùi hương thơm thoang thoảng, lưu giữ được lâu”.
“Hầu hết các bãi cỏ ở đây đều được trồng loại cỏ Bích Minh này, cho nên cả hòn đảo này luôn chìm trong hương thơm, anh chắc chắn có thể ngửi thấy đúng không!”
Nghe đến đó, Sở Thiên hít vài hơi dài, rồi thốt lên: “Nghe em nói vậy thì quả thực có thơm thật, bình thường anh không hề để ý đến điều này, nhưng như vậy thì có liên quan gì đến hung thủ, hơn nữa sao em lại biết được những điều này?”
Sở Phàm cười hì hì, anh giải thích: “Bởi vì loại cỏ này có thể toả ra hương thơm là dựa vào chất lỏng đặc biệt ở thân và lá cây, phần thân và lá loại cỏ này rất mềm, gió nhẹ thổi qua là có thể gãy, nếu có người đi qua thì chắc chắn trên chân sẽ bị dính lại chất lỏng này và để lại dấu vết”.