“Sở Phàm, em làm gì thế? Bị mọi người bỏ lại bây giờ!”
Sở Phàm vẫn đang xác nhận lại có phải vừa rồi có ánh mắt ai đó nhìn mình không thì Sở Thiên bất chợt gọi.
Anh quay đầu lại thì phát hiện ra mọi người đã đi cách mình khá xa. Sở Phàm gãi đầu cười rồi mau chóng đuổi theo.
“Anh Sở Phàm, làm sao thế?”
Trần Mộng Dao thấy nét mặt khác thường của Sở Phàm thì tò mò hỏi.
“Không có gì, chắc là anh nhìn nhầm thôi”, Sở Phàm lắc đầu, cắt đứt dòng suy nghĩ linh tinh của mình.
Họ qua trở về khu nhà ở thì thấy những bàn ăn đã được bày sẵn, trên bàn bày rất nhiều những món ăn ngon, có những món xa xỉ chỉ có thể thấy trên ti vi mà thôi nhưng ở đây thì lại chỉ giống như món ăn thường ngày, bàn nào cũng có một món.
Theo nguyên tắc khi nhà họ Sở dùng bữa thì những người bề trên trong nhà sẽ ngồi cùng nhau còn những người ít tuổi sẽ ngồi với nhau. Những người phụ nữ do con cháu dẫn tới sẽ ra ngoài ngồi với nhau.
Vậy nên Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang ngồi cùng những cô gái khác ở một bàn khác.
Những cô gái này đi theo những anh em của Sở Phàm. Cô nào cô nấy trông cũng được, cũng có chút thần thái, nhìn là biết xuất thân danh giá.
Nhưng cũng có vài người chát đầy son phấn, như kiểu cùng một khuôn đúc ra với mấy cô hotgirl mạng. Gu chọn bạn gái của các cậu chủ nhà họ Sở quả là khác nhau.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết vốn không định nói gì bởi họ biết trong số những anh chị em ở đây Sở Phàm không được yêu quý gì cho lắm. Vậy thì những cô gái này chắc chắn cũng sẽ không thích họ.
Nhưng có những lúc không phải cứ ngồi im thì sẽ không gặp rắc rối gì.
Ví dụ như bây giờ, một cô gái mặt y như mấy hotgirl mạng đã qua phẫu thuật thẩm mỹ ngồi cạnh Trần Mộng Dao cười nói: “Chào hai cô, tôi là Liễu Quyên, bạn gái của cậu sáu”.
“Đây là lần đầu được gặp hai cô, hy vọng sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau”.
Ăn nói rất tự nhiên, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng không thể làm lơ người ta được nên cũng nói với Liễu Quyên một hai câu.
Không ngờ rằng Liễu Quyên là kiểu người với ai cũng như quen biết từ lâu. Mới nói chuyện có một hai câu mà cứ như là chị em thân thiết với Trần Mộng Dao vậy, nói từ chủ đề này qua chủ đề khác không ngừng nghỉ.
Những cô gái khác ngồi cùng bàn đều khó chịu chau mày, rõ ràng là không chấp nhận được kiểu cứ vừa ăn vừa nói chuyện không ngớt này.
Điều này khiến Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết rất ngại. Họ cũng không muốn nói gì nhưng nếu không để ý đến người ta thì có không được lịch sự lắm.
Đang lúc hăng say nói, Liễu Quyên bỗng lấy từ trong túi của mình ra hai lọ đồ dưỡng da rồi nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Nhân lúc không ai để ý, cô ta nhét vào tay Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
“Hai chị, mới gặp lần đầu chưa chuẩn bị gì. Hai lọ dưỡng da này là hàng chính hãng tôi mang từ nước ngoài về đó. Tặng hai chị nhé”.
“Không được, chúng ta mới quen nhau, sao có thể nhận quà của cô được. Hơn nữa chúng tôi cũng không chuẩn bị quà lại. Cảm ơn lòng tốt của cô”. Kiều Tuyết lên tiếng kịp thời, toan trả lại đồ cho Liễu Quyên.
Nhưng Liễu Quyên vừa nghe thấy thế thì mặt bỗng mếu máo như muốn khóc, cứ như Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết không nhận quà là coi thường mình vậy.
Điều này khiến hai cô gái bất lực không biết làm sao cuối cùng đành phải nhận.
Chưa kịp để họ nói cảm ơn, Liễu Quyên đã lấy điện thoại ra vội vàng nói: “Xin lỗi, bạn tôi gọi điện tới, tôi ra ngoài nghe một lát”.
Nói đoạn cô ta bèn cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng không nghĩ ngợi gì nữa mà cất hai lọ dưỡng da vào túi rồi chuẩn bị ăn cơm thì đột nhiên thấy bác Cung trong đội chấp pháp từ đại sảnh bước vào.
Người nhà họ Sở đang ăn uống náo nhiệt nhìn thấy bác Cung đem theo một đám người của đội chấp pháp đi vào thì sắc mặt dần trở nên kỳ quặc.
Sở Thiên Hùng buông đũa xuống, mắt nhìn về phía bác Cung.
Bác Cung không dám chậm trễ, lập tức đi tới bên Sở Thiên Hùng nói thầm vào tai ông ấy vài câu.
Sắc mặt Sở Thiên Hùng lập tức sa sầm, cả người toát ra một khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải nín thở.
Ông ấy từ từ đứng lên khỏi ghế ngồi, ánh mắt lanh lợi đảo một vòng quanh phòng rồi chậm rãi nói: “Mọi người, tôi vừa nhận được tin rằng trong những người con người cháu theo tôi tới lần này có một người thân phận thật là sát thủ!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong phòng lập tức thay đổi, ai cũng xì xào bàn tán.
“Ai là sát thủ? Cũng to gan đấy. Lại dám tới nhà họ Sở chúng ta?”
“Đúng thế cháu nhớ trước khi cho người lên máy bay không phải đã kiểm tra an ninh và điều tra thân phận mấy lần rồi sao? Sao lại có sát thủ trà trộn vào được?”
“Cái này mà còn phải nói à? Chắc chắn có kẻ làm tay trong rồi!”
…
Đợi những tiếng xì xào tắt hẳn, Sở Thiên Hùng lại nói tiếp: “Mọi người không cần lo lắng, nhà họ Sở đã tồn tại hàng trăm năm, sức ảnh hưởng rất lớn, trong phạm vi thế giới không ai sánh bằng. Bình thường cạnh tranh làm ăn từ trước tới giờ ắt phải có kẻ thù”.
“Chuyện sát thủ tìm tới tận nơi thế này cũng không phải lần đầu. Không phải tôi ngạo mạn đâu nhưng kể cả tên sát thủ này có cầm súng đứng trước mặt tôi thì cũng không thể làm hại tôi dù chỉ một sợi tóc”.
“Vậy nên bây giờ tôi khuyên ai là sát thủ hãy chủ động thừa nhận thì tôi còn có thể xem xét tha cho mà sống. Dám giật giải thưởng nhà họ Sở thì nhìn là biết người mới vào nghề”.
Rõ ràng là một chuyện nghiêm trọng nhưng Sở Thiên Hùng lại nói một cách nhẹ tựa lông hồng như thế khiến người ta có cảm giác hài hước.
Vẻ lo âu trên gương mặt những người nhà họ Sở cũng dần dần biến mất. Nghĩ cũng phải, nhà họ Sở có lịch sử lâu đời, nếu ngay cả một tên sát thủ cũng không giải quyết được thì sớm đã suy vong từ lâu rồi, làm sao có thể trở thành dòng họ lớn mạnh hàng đầu thế giới chứ?
Thế nhưng trong sảnh ngoài một bầu không khí im lặng thì không có ai ra tự thú cả.
Điều này khiến cho ánh mắt của Sở Thiên Hùng dần trở nên lạnh lùng, ông nói: “Nếu người này đã không muốn thành thật thì tôi phải đích thân ra tay rồi. Tuy tôi không sợ sát thủ gì hết nhưng những đứa cháu này của tôi thì còn trẻ lắm”.
Vừa dứt lời, Sở Thiên Hùng liền liếc nhìn bác Cung.
Bác Cung nắm tay lại, trầm giọng nói: “Mọi người, tôi nhận được tin nhiệm vụ lần này của tên sát thủ này là đặt hai quả bom lực nổ mạnh tại nơi đông người nhất trong nhà họ Sở”.
“Đối với hành vi to gan dám làm hại người nhà họ Sở thế này tôi sẽ không giải quyết nhẹ nhàng như ông chủ đâu. Đợi tôi đi lấy hai quả bom thì tên sát thủ này sẽ tới số rồi!”
Vừa dứt lời bác Cung liền phẩy tay ra hiệu với những người của đội chấp pháp đứng đằng sau.
Những người của đội chấp pháp này ai cũng đều rất giỏi võ.
Lúc này khi nghe thấy mệnh lệnh, họ lập tức xông ra ngoài thật nhanh, bao vây hết con cháu nhà họ Sở cũng như những cô gái đi cùng rồi lấy một chiếc máy bắt đầu kiểm tra.
Sở Phàm ngồi trên ghế, đang nghĩ xem ai có khả năng là sát thủ nhất.
Một thành viên của đội chấp pháp vừa đi qua người Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết thì chiếc máy trong tay đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai!