“Thằng khốn, đi chết đi!”
Tên bịt mặt lao đến trước mặt Sở Phàm, vung dùi cui lên cao rồi đập mạnh xuống!
“Á!”
Mấy cô gái thấy cảnh tượng này đều lập tức nhắm mắt lại mà hét lên.
Sở Phàm đã là người đàn ông sót lại cuối cùng trong đám bọn họ, nếu cậu ấy lại ngã xuống tiếp, vậy mấy người con gái bọn họ chẳng phải sẽ như cá nằm trên thớt hay sao?
Nhưng, cảnh tượng Sở Phàm bị đánh gục xuống đất như dự đoán đã không xảy ra.
Chỉ thấy tay trái của Sở Phàm nhẹ nhàng giơ lên đã tóm được ngay khúc dùi cui trong tay, bất kể tên bịt mặt kia có dùng sức đến đâu cũng không thể lấy được dùi cui lại.
“Thằng khốn này...... ăn gì mà mạnh dữ?!”
Một tên bịt mặt thân hình vạm vỡ cắn răng mà gằn giọng nói.
Đồng bọn của hắn trong lòng cũng kinh ngạc, nhìn một người thanh niên gầy nhỏ trước mặt một cách không dám tin.
“Với tý bản lĩnh này của chúng mày mà đã muốn ra ngoài gây chuyện à, đi về tắm rửa mà đi ngủ đi.” Sở Phàm cười với vẻ khinh thường, tay phải nắm thành nắm đấm, cứ thế đấm liên tiếp không dừng.
Bụp bụp bụp......
Một cú đấm liên hoàn cứ thế vang lên, tên bịt mặt thân hình vạm vỡ mặt mày tái mét, người cong như con tôm, mềm nhũn lại nằm sóng soài dưới đất.
Chỉ cần một cú đấm, bọn họ đã bị Sở Phàm đánh gục hết.
Mấy người con gái trố mắt nhìn Sở Phàm, vẫn không thể ngờ rằng một người ở rể bị tất cả mọi người coi thường, lại có một thân thủ khủng khϊếp như vậy, đúng là không thể ngờ được.
“Các cậu có sao không?”
Không thèm để ý đến mấy tên bịt mặt vạm vỡ kia nữa, Sở Phàm đi thẳng đến phía trước đỡ bọn Lí Dục và Lâm Khải dậy.
Ba người này chỉ là nhất thời không đề phòng gì cả, nên bị thương chút ngoài da, may mà cơ thể thanh niên trai tráng nên một lúc sau đã đỡ hẳn.
Bạn gái của mấy người họ đều muốn bọn họ đến bệnh viện khám xem sao, nhưng lại bị Lí Dục và Lâm Khải từ chối.
“Ôi dào, bị thương có tí tẹo, lúc còn nhỏ chúng tớ chơi đùa còn bị thương nặng hơn cả thế này cơ, đúng thật là, không cần quan trọng hóa vấn đề đâu!” Lí Dục khoát tay, nói khoác mà không biết ngượng.
Sở Phàm cười, dùng ngón tay chạm nhẹ vào chỗ xanh tím ở phía hông của cậu ta, Lí Dục đột nhiên gào thét đến xé trời.
“Thôi đi viện kiểm tra xem sao đi.”
Sở Phàm cười nói: “Đám người kia dùng dùi cui, thứ này dễ để lại vết thương bên trong nhưng nhất thời mình sẽ không cảm nhận được, biết đâu giờ thì cậu không sao nhưng về đến nhà lại nôn ra máu thì sao?”
Vừa nghe thấy vậy, Trương Tĩnh bắt đầu hoang mang, cô lại gần Lí dục nói với giọng lo lắng: “Lí Dục, chúng mình đi bệnh viện đi, cậu không kiểm tra rõ ràng thì tớ không yên tâm được.”
Thấy ánh mắt lo âu của bạn gái mình, Lí dục nghĩ một lúc rồi quyết định tới bệnh viện, giờ không giống như lúc còn độc thân, cũng phải biết nghĩ cho cả người bên cạnh mình nữa.
Lí Dục đã muốn đi bệnh viện, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim chắc chắn cũng không thể không đi, hơn nữa có Vương Vân và Mạt Thiến ở đây, bọn họ thoát làm sao được.
Cuối cùng, ba cặp đôi đi đến trước cửa quán ăn rồi bắt taxi đến bệnh viện, chỉ còn Sở Phàm và Tăng Y Y ở lại.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Quay lại bãi đỗ xe, Sở Phàm quay đầu nhìn Tăng Y Y cười nói.
Tăng Y Y mím môi cười rồi gật đầu.
Giờ Sở Phàm không có xe, nhưng để đưa Tăng Y Y về thì đương nhiên là phải lái con xe BMW của cô ta rồi.
Tăng Y Y rất tự giác ngồi vào bên ghế phụ, quay sang nhìn Sở Phàm đang đờ đẫn ở đó mà nở nụ cười tinh nghịch: “Vậy thì phiền anh bạn đẹp trai Sở Phàm làm tài xế một chuyến rồi, moaaa.”
Xã hội bây giờ ‘moaaa’ nhiều khi đã trở thành câu cửa miệng hay dùng, nhưng thường chỉ dùng trong những mỗi quan hệ chơi thân thiết với nhau thôi.
Nhưng mối quan hệ giữa Sở Phàm và Tăng Y Y lại rất bình thường, nhất là lúc này chỉ còn lại hai người mà Tăng Y Y lại đột nhiên nói ra từ đó, khiến cho bầu không khí giữa hai người trở nên mập mờ khó tả.
Sở Phàm coi như không nghe thấy gì, ngồi vào ghế lái luôn.
Khi anh chuẩn bị khởi động xe thì Tăng Y Y đột nhiên nói: “Sở Phàm, cậu mở cái hộp nhỏ ở bên cánh cửa lấy giúp tôi chiếc gương và hộp phấn với, tôi phải dặm lại phấn đã.”
Thấy thế, Sở Phàm hơi ngớ người, nhưng rồi vẫn làm theo.
Chuyện con gái chú trọng vấn đề trang điểm là rất bình thường, nhất là sau khi ăn cơm xong, thường sẽ dặm lại phấn tô lại son.
Đến cả cô gái sống nội tâm rồi hay ngại ngùng như Trần Mộng Dao, bình thường ra ngoài đi chơi cũng hay đem theo đồ trang điểm, luôn để ý xem khuôn mặt mình có bị lem hay gì không.
Nhưng bên trong chiếc hộp nhỏ của Tăng Y Y thì quá nhiều đồ, Sở Phàm tìm một hồi mà chẳng tìm thấy chiếc gương và hộp phấn ở đâu cả.
Thấy vẻ mặt đắn đo ngập ngừng của Sở Phàm, Tăng Y Y thở dài nói: “Thôi để tôi tự lấy đi.”
Nói xong cô ta mở nút thắt dây an toàn, cả người nhoài tới, một nửa người bò lên người Sở Phàm để tìm đồ.
Khoảnh khắc này, Sở Phàm cảm thấy sững sờ.
Anh nhìn tấm thân đang nhấp nhổm trên người mình, trong đầu không khỏi nghĩ đến một cảnh tượng gì đó, cảnh tượng này sao lại giống với những cảnh tượng trong những thước "phim ngắn" mà anh hay xem hồi đại học thế nhỉ!
Mà lại đúng lúc này, ba bóng người từ trong quán ăn lao ra, chạy thẳng đến bãi đỗ xe.
Chỉ thấy mặt mày Vương Chí đỏ au, say lướt khướt, nhưng trong tay cậu ta còn cầm một chai rượu và luôn miệng hét to: “Y Y, Y Y cậu ở đâu! Tôi nghe nói có người muốn ức hϊếp cậu, tôi đến để cứu cậu đây!!”
Hai người bạn đi phía sau cậu ta cũng uống không ít, lúc này mỗi người cầm một chiếc ghế, tay còn lại cầm lọ hoa thủy tinh, đều với bộ dạng hùng hùng hổ hổ đi ra.
Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy trong bãi đỗ xe lại không có cảnh tượng một đám người bịt mặt vây quanh bọn Sở Phàm và Tăng Y Y như trong tưởng tượng.
“A Bưu, chẳng phải cậu đã điều người đến rồi à, người đâu?”
Vương Chí nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
Người có tên là A Bưu kia cũng ngớ người không hiểu chuyện gì, hắn cầm điện thoại ra nhìn, năm phút trước người mà hắn sắp xếp đúng là đã nhắn tin cho hắn, nói rằng đã mai phục xong xuôi, nên bọn họ đã cố tình chờ năm phút sau mới đi ra, chính là để cho đám người kia dạy cho Sở Phàm một bài học rồi bọn họ mới xuất hiện cứu Tăng Y Y, như thế mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng ngay trước mắt đây, vì sao sự việc xảy ra lại không hề giống với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
“Lạ thật, sao không thấy ai cả thế này, mà xe của Tăng Y Y vẫn còn ở đây mà.” Vương Chí nhìn kỹ bãi đỗ xe một lượt, thấy chiếc xe BMW màu đỏ của Tăng Y Y vẫn đỗ ở đó.
Mà hình như ở bên ghế phụ có một người trông rất quen đang ngồi ở đấy.
Cậu ta cầm chai rượu, đi từ từ tới, và cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cậu ta như bị bóp nghẹt.
Cậu ta thấy Sở Phàm đỏ bừng mặt ngồi ở ghế lái, và cô gái mà cậu ta say mê theo đuổi thì lại đang nằm lên đùi Sở Phàm, mà cơ thể mềm mại kia còn cứ nhấp nhô liên hồi!
Rõ ràng là đang làm chuyện bẩn thỉu gì đó không thể nói ra.
Khoảnh khắc đó, Vương Chí như không tin vào mắt mình, tuy những lời nói trước đây khi tức giận cậu ta có nói Tăng Y Y đã lên giường với rất nhiều người đàn ông, nhưng đó chỉ là câu nói khi tức giận thôi.
Còn theo thông tin mà cậu ta điều tra, tuy Tăng Y Y là hoa khôi ban đối ngoại, nhưng cô ấy luôn giữ được mình, gần như không có tin đồn gì xấu cả.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà cậu ta tình nguyện chơi trò mèo vờn chuột theo đuổi Tăng Y Y, Tăng Y Y trong lòng cậu ta luôn có một hình tượng hoàn hảo, nhưng trong giây phút này tất cả đã bị sụp đổ hoàn toàn.