Tăng Y Y cau mày, bịt mũi nói: “Vương Chí, cậu tránh ra xa chút đi, tôi rất ghét mùi rượu!”
Vương Chí lại cười lớn, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Tăng Y Y, mà còn mượn men rượu nói: “Y Y, tôi thực sự rất thích cậu, vì sao cậu lại không chấp nhận tôi?”
Tăng Y Y tránh ra phía sau vài bước, nói với giọng chán ghét: “Vì tôi không thích cậu, câu này tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cậu nên có tự trọng chút đi!”
“Tôi nên tự trọng?”
Vương Chí vừa nghe thấy câu nói đó, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
“Tăng Y Y, nếu như tôi không tự trọng, thì cậu tưởng tôi lại chơi trò mèo vờn chuột với cậu lâu như vậy à? Tôi phải cho người bắt cậu đến khách sạn rồi cho gạo nấu thành cơm rồi ấy chứ, cậu tưởng cậu là người trong sạch lắm chắc, cứ như thể tôi không dám động vào không bằng?”
“Cậu nói cái gì?” Mặt Tăng Y Y biến sắc, trợn trừng nhìn Vương Chí.
Vương Chí thì hoàn toàn dửng dưng, cậu ta cười khẩy: “Đừng tưởng tôi không biết biệt danh của cậu ở trong trường là gì, hoa khôi ban đối ngoại, cậu giỏi trong giao tiếp như vậy, chắc chắn đã lên giường với không ít đàn ông rồi ấy nhỉ?”
“Cậu im đi!”
Tăng Y Y khó chịu đến tột cùng, giơ tay tát thẳng vào mặt Vương Chí.
Vương Chí hai mắt trố ra, giơ tay định tát lại, khi cái tát đang đáp xuống giữa chừng lại có người ngăn lại, bất kể cậu ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Cậu ta quay đầu nhìn mới thấy người đang ngăn cậu ta lại chính là Sở Phàm: “Tên họ Sở kia, loại khốn mày cũng ở đây à?”
Sở Phàm cười nói: “Bữa tối ngày hôm nay, vốn dĩ là cậu Tăng Y Y mời tôi thì vì sao tôi lại không có ở đây, nói mới nhớ vừa rồi mày còn trả tiền thay cho cô ấy, vậy thì bữa cơm này chẳng phải là mày mời tao à?”
“Mày nói cái gì?”
Vương Chí vốn đã thua Sở Phàm trong môn bóng rổ sở trường của cậu ta, giờ nhìn thấy Sở Phàm, lòng thù hận lại trỗi dậy như thể gặp phải kẻ thù vậy.
“Sở Phàm, mày đúng là không khác gì lũ ruồi nhặng mà ai thấy cũng ghét đấy, sao ở đâu cũng có mày thế?” Vương Chí nghiến răng trầm giọng nói.
“Mày nói cũng thú vị đấy, trận thi đấu giữa chúng ta mới kết thúc chưa lâu mà mày đã quên lời hứa rồi à? Đã thua cuộc rồi chẳng nhẽ mày còn không nên tránh xa Tăng Y Y ra hay sao? Hay là công tử của nhà họ Vương ở thành phố Sùng An là người dám thua không dám nhận thế?” Sở Phàm cười khẩy một tiếng rồi từ từ nói.
Trận thi đấu đó là do tự Vương Chí đưa ra, Sở Phàm không thèm để ý, cậu ta lại cố tình gây chuyện để ép Sở Phàm phải thi đấu, giờ đây cậu ta đã thua trong trận thi đấu đó, lấy cớ gì mà nuốt lời?
Quả nhiên, khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của Vương Trí trở nên tối sầm lại.
Cậu ta lấy sức dứt tay ra, sau khi thoát khỏi bàn tay của Sở Phàm cậu ta mới nói: “Mày mới là thua mà không dám nhận, tao đâu có quên lời hứa đâu, chỉ là vừa rồi uống hơi nhiều thôi.”
Nói xong, Vương Chí quay người đi ra khỏi căn phòng, hai tên đi theo hắn nhìn chằm chằm vào Sở Phàm một cái rồi cũng nhanh chân bước ra ngoài.
Căn phòng ăn bên cạnh, Vương Chí quay lại chỗ ngồi rồi nốc ừng ực ly rượu trắng, sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi.
Hai tên thanh niên đi theo cậu ta phía sau cũng cười nói: “Vương Chí, thằng cha vừa rồi có thế lực thế nào đấy, dám không nể mặt cậu như thế, hắn muốn ăn tẩn chắc?”
Vương Chí mặt mày u ám nói: “Thằng cha đấy không chỉ chẳng có thế lực què gì hết, mà còn gây chuyện nực cười ở cả khu Tịnh Yên này, chỉ tiếc là tôi chưa điều tra rõ ràng được hắn, nên khi cọ sát đã bị hắn chơi một vố, giờ không thể chơi trò cứng chọi chứng với hắn được.”
“Nghĩa là sao cơ?”
Hai tên thanh niên ngồi bên cạnh Vương Chí tò mò hỏi.
Vương Chí nghĩ một lát, rồi nói hết cho bọn họ nghe về thân phận của Sở Phàm và chuyện xảy ra ở trận thi đấu lần trước.
“Ha ha ha, thì ra chỉ là một thằng ăn hại bị dòng họ đuổi đi, bọn tôi cứ tưởng hắn có thế lực gì cơ, thế mà dám hống hách thật.” Hai tên thanh niên vừa nghe tới thân phận của Sở Phàm thì đột nhiên phá lên cười.
“Yên tâm đi Vương Chí, cậu bị hắn giở trò nên không thể cứng chọi cứng với hắn, nhưng chúng tôi đâu có thi đấu bóng rổ gì đó với hắn đâu, hắn dám không nể mặt cậu thì chính là không nể mặt chúng tôi, cứ giao hắn cho chúng tôi là được, chỉ vài giây sau hắn sẽ phải quỳ xuống dập đầu nhận sai ngay.” Một tên thanh niên trong đó vỗ ngực nói với giọng đầy tự đắc.
Sau đó hắn rút điện thoại ra, gọi một cuộc.
Sau khi nói vài câu xong, tên thanh niên cúp luôn điện thoại, nhìn Vương Chí rồi nở một nụ cười bí hiểm nói: “Yên tâm đi, sắp có kịch hay để xem rồi.”
Ở phía khác, đám người Sở Phàm chính vì có sự xuất hiện của Vương Chí nên đã mất hết cả hứng, nhanh chóng ăn xong mọi người đều chuẩn bị quay lại trường.
Mọi người vừa rời khỏi quán ăn, đang trên đường tới bãi đỗ xe, đột nhiên có một người đàn ông vạm vỡ bịt mặt lao ra từ một góc khuất, hắn cầm dùi cui cứ thế lao vào phía bọn Lí Dục và Triệu Hiểu Kim mà đập.
Lí Dục không đề phòng gì cả, nên bị đánh gục luôn xuống đất, và tên bịt mặt kia còn không dừng tay lại, vẫn tiếp tục dùng lực mạnh hơn để múa may dùi cui.
Ngay lập tức, bọn Lí Dục đều gào thét kêu đau.
Sở Phàm vì đang nhắn tin với Trần Mộng Dao, đi phía sau cùng nên chưa bị hắn để ý, sau khi anh nghe thấy tiếng hét thất thanh thì tên bịt mặt kia mới đưa mắt sang nhìn Sở Phàm.
“Sở Phàm cậu đưa mọi người chạy trước đi!”
Thấy Sở Phàm bị phát hiện, Lí Dục đang nằm gục dưới đất cắn răng lao lên ôm chặt lấy hai chân của một tên bịt mặt, không để cho hắn lại gần Sở Phàm, đồng thời ra hiệu cho Sở Phàm đưa bạn gái của cậu ta và bọn Tăng Y Y chạy trước.
Triệu Hiểu Kim và Lâm Khải cũng bắt chước, đều lao lên ôm lấy chân của tên đàn ông vạm vỡ đứng gần nhất, để kéo dài thời gian cho Sở Phàm.
Mấy cô gái kia thấy thế sợ tái nhợt mặt mày, vội vàng núp phía sau Sở Phàm, không biết nên làm gì cả.
Tiếc là đám người đàn ông bịt mặt hơi nhiều người, cho dù ba người Lí Dục có ôm chặt được ba tên, nhưng vẫn còn bảy tám tên khác đang tản ra, chặn luôn con đường phía sau của Sở Phàm.
Thấy vậy, sắc mặt của bọn Lí Dục đột nhiên lộ rõ vẻ thất vọng.
“Ai phái chúng mày tới đây?”
Sở Phàm nhìn đám người bịt mặt một cách cảnh giác, rồi lạnh lùng hỏi.
“Hờ, thằng khốn này cũng oai đấy, đến lúc nào rồi vẫn chưa biết sợ.” Một tên bịt mặt trong đó nhìn vào đồng bọn của mình mà cười nói.
Vừa nói xong, bọn họ cũng không nói gì nữa, mà vung dùi vui rồi lao thẳng về phía Sở Phàm.
Thực ra, đám người bịt mặt này đều là do bạn của Vương Chí phái tới.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, nhờ bạn bè tìm ra đám du côn này, sau khi giải quyết bọn Sở Phàm và Lí Dục xong, sẽ tạo một vụ bắt cóc giả.
Chờ đến thời khắc quan trọng thì để Vương Chí xuất hiện, đánh đấm vài phát đuổi hết đám người này đi, như vậy chẳng phải đã tạo được một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?
Tuy chiêu này cũ rích rồi, nhưng không thể phủ nhận, có những lúc phương pháp cũ rích nhất lại đem đến nhiều kỳ tích nhất.
Kể cả không thể nhận được tình yêu của Tăng Y Y ngay, nhưng có thể dạy cho Sở Phàm một bài học, như thế cũng không thiệt đi đằng nào!