“Sao thế nhỉ, xảy ra chuyện gì thế!”
Những người đi đường nghe thấy tiếng hét cũng đều chạy đến xem.
Chỉ thấy một cô gái trẻ đang bị mấy tên đàn ông thân hình vạm vỡ bịt miệng kéo lên chiếc xe Van, mấy cô bạn thân của cô gái kia thì đừng bên cạnh hét lên không ngớt, nhưng lại không dám chạy đến chặn lại vì trong tay mấy tên đàn ông vạm vỡ kia có cầm con dao găm sáng loáng.
Sở Phàm và Trần Mộng Dao chen vào đám đông, khi nhìn thấy cô gái bị bắt cóc thì không khỏi giật mình.
Tăng Y Y? Sao lại là chị ấy nhỉ!
“Anh Sở Phàm, kia hình như là Tăng Y Y hoa khôi lớp ngoại giao nổi tiếng ở trường chúng mình đấy!” Trần Mộng Dao nhận ra cô gái đó mà không khỏi thốt lên một câu.
Tăng Y Y khá là có tiếng trong trường, cho nên Trần Mộng Dao nhận ra cô ta cũng chẳng có gì lạ, Sở Phàm thì nhíu mày, đang nghĩ xem ai mới là hung thủ đứng sau vụ bắt cóc này.
Đột nhiên anh nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng lần trước, lúc trước khi ra về thì có một người đàn ông đến mời Tăng Y Y uống rượu, kết cục lại bị Tăng Y Y đang trong men say dạy cho hắn một bài học, lúc đó Sở Phàm đã cảm thấy cô ta làm như vậy là không đúng, như vậy sau này dễ gây ra tai họa, không ngờ đến hôm nay thì xảy ra chuyện thế này.
Nếu anh không đoán nhầm, người ra tay chính là tên Mã Văn Siêu lần trước, là con cháu của tập đoàn Hồng Hà sao có thể bị người ta hắt ly rượu vào mặt mà không có phản ứng gì được? Chẳng qua chỉ là nhất thời kiềm chế lại để chuẩn bị kế hoạch trả thù càng ghê gớm hơn mà thôi.
“Ư ư ư......” Tăng Y Y vẫn đang cố gắng giãy giụa, nhưng với với cái sức yếu xìu của cô ta thì trong mắt bọn bắt cóc cũng chỉ như ruồi nhặng đạp chân mà thôi, chẳng có tác dụng gì cả.
Đột nhiên Tăng Y Y nhìn thấy Sở Phàm trong đám đông, âm thanh ‘ư ư’ cầu cứu của cô ta càng lớn hơn.
Cô ta không hề biết Sở Phàm có thể cứu được cô ta hay không, nhưng trong lúc này, nhìn thấy bất kỳ một người quen nào đều như tiếp thêm một phần sức mạnh để cô ta tiếp tục vùng vẫy đấu tranh.
Mấy tên bắt cóc cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhưng lại không phát hiện ra Sở Phàm, bọn chúng giơ dao chĩa thẳng vào mặt đám đông mà quát lên: “Cấm ai được báo cảnh sát, nếu để bố mày phát hiện, thì bố mày sẽ thọc luôn người đó!”
Câu nói vừa dứt, một số người trong đám đông đang rục rịch cầm điện thoại lên, đắn đo một hồi rồi lại cúp điện thoại luôn.
Vì dù sao những người đó cũng chẳng có quen biết gì với Tăng Y Y cả, không nhất thiết phải mạo hiểm vì một người con gái lạ, không may rước họa vào thân thì Tăng Y Y sẽ giúp bọn họ không? Cô gái này giờ đây còn khó giữ được an toàn cho bản thân, thì làm gì giúp được người khác.
Mất vài phút cuối cùng Tăng Y Y cũng bị lôi vào trong xe Van, mấy cô bạn thân đi dạo phố cùng cô ta cũng bị tịch thu điện thoại, đề phòng bọn họ báo cảnh sát.
Sau đó, chiếc xe Van màu đen gầm rú một cái rồi lao thẳng ra đường, biến mất sau khúc ngoặt.
“Trời ơi, đám người này cũng to gan thật, dám bắt cóc người ta giữa thanh thiên bạch nhật, không sợ người ta báo cảnh sát à?” Trần Mộng Dao đặt tay lên ngực vỗ nhẹ, sắc mặt vẫn còn khϊếp sợ.
“Không phải bọn chúng to gan đâu, mà bọn chúng đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi.” Sở Phàm lim dim mắt, giọng nói trầm xuống.
Anh vừa nói xong thì một người nhiệt tình đứng bên cạnh đã cầm điện thoại lên báo cho cảnh sát, chỉ tiếc là thứ mà bọn họ nhận được lại là âm thanh hỗn tạp vì máy bận, những người khác báo cảnh sát cũng gặp phải tình trạng tương tự khiến bọn họ không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Sở Phàm, vừa rồi hình như em nhìn thấy Tăng Y Y nhìn anh cầu cứu, anh quen chị ấy à?”
Đột nhiên Trần Mộng Dao nghiêng đầu, đôi mắt đẹp hút hồn chớp chớp rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào Sở Phàm.
Sở Phàm tự nhiên căng thẳng, tưởng cô bé này đang hiểu nhầm gì đó, anh vội vàng giải thích: “Đồ ngốc, đừng nghĩ linh tinh nha, bạn cùng phòng của Tăng Y Y là bạn gái của anh cả trong phòng ký túc anh, trước đây hai phòng ký túc có tổ chức liên hoan nên cùng nhau ăn cơm thôi, chứ anh không quen gì cô ta cả.”
“Không phải em lo anh có quen chị ấy hay không, nhưng nếu anh Sở Phàm thực sự có khả năng cứu được chị ấy, thì đi cứu chị ấy đi......” Sắc mắt Trần Mộng Dao đầy lo lắng, đều là con gái, cô không dám tưởng tượng một cô gái yếu ớt bị rơi vào tay đám người lực lưỡng xấu xa kia thì sẽ có hậu quả thê thảm đến mức nào, nếu là cô bị gặp phải chuyện này, thì chắc chắn cũng hy vọng có người đi cứu cô!
“Em đó, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác thôi.” Sở Phàm lắc đầu bất lực, véo vào má của Trần Mộng Dao một cái, từ chuyện cô bé này thà lỗ cũng phải hạ thấp giá bán thuốc chống ung thư cũng thấy được Trần Mộng Dao thực sự là một cô gái vô cùng tốt bụng, nên lúc này cô ấy lo lắng cho Tăng Y Y cũng là chuyện rất bình thường.
“Vậy em về trường trước đi, để anh nghĩ cách đi cứu Tăng Y Y, nhớ là không được kể chuyện này ra ngoài, anh vì em nên mới ra tay cứu người ta chứ không phải muốn làm anh hùng gì đâu nhé.” Sở Phàm dặn dò.
“Em hiểu mà, anh Sở Phàm cứ yên tâm đi!” Trần Mộng Dao nói với giọng bảo đảm, rồi lại nói tiếp: “Nhưng anh cũng phải cẩn thận nha, nếu nguy hiểm quá thì anh đừng đi nữa.”
“Yên tâm đi, mấy tên mắt cóc không chuyên đấy không nhằm nhò gì với anh đâu.” Sở Phàm cười hề hề một cái, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô rồi quay người đi khuất vào đám đông.
Trên chiếc xe Van màu đen, mấy tên bắt cóc không trói Tăng Y Y gì cả, mà chỉ để cô ta ngồi ở giữa, hai người đàn ông lực lưỡng ngồi hai bên canh chừng.
“Mấy người rốt cuộc là người của ai mà dám bắt cóc tôi, mấy người có biết tôi là ai không hả?!” Tăng Y Y mặt mày tái nhợt, trong lòng tuy vô cùng sợ hãi nhưng lúc này cô ta vẫn cố cứng đầu hỏi.
“Hờ hờ, cành vàng là ngọc nhà họ Tăng, ai mà không biết chứ?” Tên bắt cóc ngồi ở ghế phụ chắc là tên cầm đầu bọn này, hắn cười khẩy nói.
“Nếu đã biết thân phận của tôi thì sao còn dám bắt cóc tôi, chẳng lẽ các người không sợ nhà họ Tăng hỏi tội các người à?” Nghe thấy cách nói của tên bắt cóc, trong lòng Tăng Y Y có dự cảm không lành, nhưng vẫn không thể tìm ra vấn đề là ở đâu.
“Hừ, nhà họ Tăng trả thù á?” Tên cầm đầu bọn bắt cóc gối đầu lên cánh tay, ánh mắt coi thường nhìn Tăng Y Y: “Nhà họ Tăng còn đang đứng ngồi không yên kia kìa, làm gì rảnh mà quan tâm đến cô?”
“Anh nói cái gì?” Tăng Y Y giật mình, trong lòng đột nhiên dấy lên nỗi lo sợ không thể nào kìm nén nổi.
Từ trước đến giờ trong nhà họ Tăng thì cô ta lúc nào cũng là nhất, cô ta hống hách, ngang ngược, hành động ngang tàng, tính tình nóng nảy, đó là vì cô ta là lá ngọc cành vàng của nhà họ Tăng, không ai dám làm trái ý cô ta để mà đắc tội với nhà họ Tăng cả. Nếu có một ngày nhà họ Tăng bị sụp đổ, vậy thì những người mà cô ta đã đắc tội trước đây sẽ không do dự mà trả thù cô ta ngay, đến lúc đó thì ai đứng ra bảo vệ cô ta nữa?
“He he, đại ca, nếu không phải anh Siêu thích cô ta thì em chỉ muốn thịt cô ta luôn bây giờ thôi, anh nhìn cái dáng cô ta kìa, ngon vãi ra!”
Đúng lúc Tăng Y Y không biết phải làm sao, thì một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cứ liên tục nuốt nước miếng, ánh mắt dâʍ dê thao láo nhìn vào cô ta mà nói.
Tăng Y Y sợ quá vội vàng lấy tay ôm lấy ngực mình, ánh mắt sợ hãi nhìn sang hai tên bắt cóc ngồi hai bên: “Các người, không được động vào tôi, nếu không, nếu không tôi sẽ......”
“Nếu không thì làm sao?” Tên cầm đầu ngồi ở ghế phụ cũng đột nhiên hứng lên mà hỏi.
Tăng Y Y cắn chặt răng, vẻ mặt đầy sự tủi nhục nhưng lại không nói nên lời, cô ta giờ đây đúng là không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.