Chàng Rể Phi Thường

Chương 122: Đuổi ra




“Mẹ, con đến rồi đây, phòng nào là của con thế? Con cũng mang theo ảnh rồi này!”

Vừa vào đến cửa Trần Mộng Vũ đã hét lên vui sướng.

Trong điện thoại khi nghe thấy bố cô ta nói Sở Phảm đúng là đã mua được một căn biệt sự siêu cấp, Trần Mộng Vũ còn không tin, nhưng khi nghe thấy phòng ngủ lớn nhất của căn nhà này là dành cho cô ta thì kể cả không tin cô ta vẫn muốn đến xem, nếu không trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Thế nhưng khi Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói của con gái thì sắc mặc trở nên vô cùng khó coi. Bà ta và Trần Thủ Quốc đứng nhìn nhau, không biết phải nói gì lúc này, tất cả kế hoạch đều sắp xếp xong xuôi rồi, ai ngờ căn biệt thự này lại chỉ là do Sở Phàm thuê mà thôi, đúng là loại ăn hại, khiến cho người ta tức chết mất thôi!

Trần Mộng Vũ thấy bố mẹ mình không nói gì, lại nhìn sang Sở Phàm và Trần Mộng Dao đứng bên cạnh, cô ta ngay lập tức tưởng rằng là vì Sở Phàm không đồng ý nhường phòng ngủ lớn cho cô ta.
Cô ta lao lên phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Phàm: “Được đấy Sở Phàm, sao trước đây tôi lại không nhận ra anh là loại đàn ông giả tạo như thế nhỉ!”

“Tôi giả tạo gì cơ?” Sở Phàm nhún vai, tỏ vẻ thắc mắc.

“Còn phải để tôi nói à, ba năm hôn ước với tôi, anh khóc lóc kêu khổ, rồi ăn ở thản nhiên trong nhà tôi, sao giờ đổi sang yêu em gái tôi thì anh lại liên lục mua xe mua nhà, anh đúng là có tiền đấy chứ!”

“Nói đi, có phải ba năm qua người mà anh yêu là em gái tôi đúng không? Chỉ là khi đó em gái tôi còn chưa đến tuổi trưởng thành cho nên anh không dám mở miệng, cố tình đối xử không tốt với tôi, để cho tôi phải ghét anh? Để mà bây giờ được quang minh chính đại yêu em gái tôi chứ gì!”

Không thể phủ nhận cái tài bịa chuyện của Trần Mộng Vũ được.
Trước đây Sở Phàm luôn muốn được cùng cô ta được sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng Trần Mộng Vũ lại hết lần này đến lần khác chà đạp lên danh dự của anh, coi thường, sỉ nhục, đánh chửi anh, sau khi anh thất vọng hoàn toàn về phụ nữ thì anh mới nhận ra thì ra bên cạnh anh vẫn còn một Trần Mộng Dao, luôn âm thầm quan tâm chăm sóc anh, giúp đỡ anh.

Nếu không phải vì thế thì Sở Phàm sao lại cố gắng đối xử tốt với Trần Mộng Dao như vậy, chính là vì ba năm qua anh đã nhận được quá nhiều sự quan tâm của Trần Mộng Dao, nhưng lúc này anh lại không phản ứng kịp.

“Cô nói gì cơ?”

Sở Phàm quan sát Trần Mộng Vũ từ đầu tới chân, nở một nụ cười nhẹ nhõm và tự nhiên: “Bỏ đi, lúc này rồi tôi cũng không muốn đôi co với cô chuyện đó, chúng ta đều là người có đầu óc, mình làm gì chẳng nhẽ còn không biết à? Cứ coi như tôi đã thích Mộng Dao ngay từ đầu đi, câu trả lời này cô hài lòng rồi chứ?”
“Mộng Dao, chúng mình đi thôi.”

Sở Phàm nhìn sang Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao cũng gật đầu, nhân lúc Bạch Ngọc Lan không để ý hai người đã nhanh chóng nắm tay chạy khỏi đó, khiến Bạch Ngọc Lan cứ thế vừa dậm chân vừa chửi, nhưng lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai người họ nữa.

“Mẹ, thôi bớt bớt lại, mặc kệ hai bọn dở người đó, mau đưa con xem phòng đi, con đang nghĩ xem nên bố trí như thế nào đây này.”

Trần Mộng Vũ nũng nịu thúc giục Bạch Ngọc Lan đưa cô ta đi xem nhà, khiến bà ta chán nản không biết làm gì, căn nhà này đã bị người của Thanh Lâm Các thu hồi rồi, bọn họ làm gì còn phòng nào mà xem nữa, chỉ trách cái thằng Sở Phàm chết tiệt, hại cho bà ta giờ đây không biết để mặt đi đâu!

“Thôi tự con đi xem cũng được, Quách Siêu, chúng mình đi nào!” Thấy mẹ mình chẳng có phản ứng gì, Trần Mộng Vũ lại không chờ được nữa, kéo tay Quách Siêu chuẩn bị chạy vào bên trong, kết cục vừa tới cửa thì bị Lê An chặn lại.
“Chị làm cái gì đấy?” Trần Mộng Vũ nhếch lông mày, nói với giọng chanh chua.

“Tôi lại đang muốn hỏi mấy người định làm gì đấy, chỗ này là nơi để cho mấy người tùy tiện xông vào à?” Lê An nói với giọng không hề khách sáo, đáp lời thẳng luôn.

Cô ta đâu có ngốc, người phụ nữ này chắc chắn vẫn không biết Sở Phàm là một đại gia khủng liền một lúc quẹt thẻ thanh toán luôn hai trăm triệu nên vẫn còn ở đây chế giễu người khác, chờ sau khi cô ta biết rõ thân phận thật sự của Sở Phàm, liệu có tức chết luôn không nhỉ?

“Hừ, căn biệt thự này chẳng phải Sở Phàm đã mua rồi à? Anh ta ở nhà tôi ăn trực ba năm trời, giờ tôi lấy của anh ta một phòng trong căn biệt thự này thì đã sao, có phải lấy cả căn biệt thự này đâu, chị dựa vào cái gì mà không cho tôi vào, mau tránh ra đi!”
Trần Mộng Vũ quát to, rồi nháy mắt ra hiệu cho Quách Siêu chuẩn bị xông vào.

“Con gái à, nơi này không phải là nhà của chúng ta đâu, thằng ranh con Sở Phàm nó lừa chúng ta đấy, chứ nó nào có mua nổi căn này đâu!” Bạch Ngọc Lan không nhìn tiếp được nữa nên vội vàng đi tới nói thầm vào tai Trần Mộng Vũ.

Trần Mộng Vũ khựng người lại, cả con người như quay trở về thực tại: “Mẹ, mẹ vừa nói gì thế?”

“Ôi dào, thằng ranh đấy quen với người ở Thanh Lâm Các, bỏ ra một trăm nghìn thuê căn biệt thự này hai tiếng, là vì muốn thể hiện căn của chúng ta đẳng cấp hơn căn của lão Trương thôi, cũng là vì mẹ phải gió nên mới đi tin cái thằng ăn hại đấy lại có thể mua được căn nhà siêu cấp như vậy, mẹ thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi!”

Không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói đến Bạch Ngọc Lan lại tức lên cứ thế dậm chân, Trần Mộng Vũ thì hai chân mềm nhũn lại, ngã luôn vào lòng Quách Siêu, lên voi xuống chó quá nhanh, khiến cô ta hơi không thể chấp nhận được cái hiện thực này.
“Mọi người nói xong chưa thế, mau rời khỏi đây đi, còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy!” Lê An đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con nhà kia khóc lóc hậm hực mà không nhịn được nở một nụ cười khinh bỉ.

Tính khí Trần Mộng Vũ lại hay bị kích động, vừa nghe thấy thế hai mắt trợn lên rồi ngất luôn tại chỗ, xem ra trên đường tới đây cô ta đã cùng với Quách Siêu bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi vào căn biệt thự siêu cấp này ở, hai người họ vừa chế giễu Sở Phàm là kẻ không có não, mua nhà đẹp xong cũng chỉ làm của hồi môn cho bọn họ, rồi lại vừa nghĩ xem sau khi vào đó ở lấy lý do gì để độc chiếm căn nhà đó luôn đây.

Ai ngờ hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, loại rác rưởi Sở Phàm lại giở trò với bọn họ, mà không đúng, con ranh Trần Mộng Dao chắc chắn cũng biết từ trước, hai bọn khốn kiếp đó đã câu kết lại đùa giỡn cả nhà bọn họ!
Bạch Ngọc Lan thấy con gái mình ngất đi, bèn vội vàng hô người đến cứu.

Nhưng ánh mắt của Lê An lại quá tinh tường, nhìn đã biết Trần Mộng Vũ thực ra là đang giả vờ, cô ta cũng không do dự, nói thẳng vào bộ đàm gọi luôn bảy tám anh bảo vệ tới.

“Chị Lê, có chuyện gì vậy?”

Tên bảo vệ cầm đầu cơ thể lực lưỡng, mặt béo phị, nhìn đã biết không phải người tử tế gì, hắn xắn tay áo lên, nở một nụ cười gian xảo rồi bước nhanh tới trước mặt Lê An.

Lê An chỉ vào đám người nhà Trần Mộng Vũ, cười khẩy: “Đuổi mấy mụ điên này ra ngoài đi, đừng để bọn họ ở đây làm kinh sợ đến khách hàng khác của Thanh Lâm Các chúng ta.”

“Vâng!” Một đám bảo vệ đồng thanh trả lời, sau đó đi đến chỗ nhóm người Trần Mộng Vũ.

Đến lúc này, Trần Mộng Vũ không giả vờ được nữa, cô ta mở mắt ra, nằm luôn xuống nền nhà, chân tay vùng vằng như một con điên, miệng thì không ngừng hét lên: “Mấy người không được qua đây, mấy người không được động vào tôi!”
Bạch Ngọc Lan thấy thế cũng làm theo, nằm sóng xoài luôn xuống nền nhà rồi lăn lộn ở đó, đúng là mất hết cả mặt.

Trần Thủ Quốc và Quách Siêu đứng bên cạnh ngại tím mặt, bọn họ cũng không muốn cứ thế mà đi, nhưng thấy bộ dạng la lối của Bạch Ngọc Lan và Trần Mộng Vũ, lại cảm thấy vô cùng xấu mặt, không biết phải làm gì lúc này nữa.

Đám bảo vệ đó thì không khách sáo gì với bọn họ hết, túm lấy cổ áo của Bạch Ngọc Lan và Trần Mộng Vũ rồi cứ thế lôi ra ngoài, không hề coi bọn họ là phụ nữ gì cả.

“Mấy cậu đứng lại, tôi là người nhà họ Trần ở khu Tịnh Yên này đấy!” Trần Thủ Quốc quát lên.

“Cái gì mà nhà họ Trần, chưa nghe thấy bao giờ, cút hết đi cho bố mày, nếu không thì đứng trách!” Tên đội trưởng đội bảo vệ cười với giọng dè bỉu và khinh thường.
“Tôi là người nhà họ Quách......” Quách Siêu cũng lên tiếng.

“Chưa nghe thấy bao giờ nốt, mau cút hết khỏi đây đi!” Tên đội trưởng đội bảo vệ bá đạo khoát tay một cái, đàn em của hắn ném luôn hai mẹ con Bạch Ngọc Lan ra khỏi Thanh Lâm Các, khiến cho bao nhiêu người chạy tới xem, cảnh tượng đó phải gọi là vô cùng ‘đẹp mắt’.

Trần Mộng Vũ bị ném vào đống rác vừa chất đống ở đó xong, sắc mặt tái nhợt, miệng không ngừng hét lên: “Sở Phàm, tôi không bỏ qua cho anh đâu!!”

“Anh Sở Phàm, căn biệt thự đó rốt cuộc là như thế nào vậy, có thật là anh thuê không?”

Trên một con phố mua sắm náo nhiệt, Sở Phàm dắt tay Mộng Dao dạo phố, hai người họ không hề biết những chuyện xảy ra tại Thanh Lâm Các sau đó, và cũng không bị chuyện căn biệt thự bị thu hồi mà ảnh hưởng tới tâm trạng cả.
Trần Mộng Dao không phải loại người ham mê vật chất, Sở Phàm mua cho cô căn biệt thự liền kề là cô đã mãn nguyện lắm rồi, còn căn biệt thự siêu cao cấp giá hai trăm triệu kia thực ra mà nói cô cũng không dám ở, thậm chí khi đi vào còn e dè sợ sệt, chỉ sợ làm hỏng đồ.

Sở Phàm nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra sự thật.

Anh dừng bước, quay người nhìn vào cô gái trước mặt anh bằng ánh mắt chân thành, nói với giọng nghiêm túc: “Mộng Dao, tuy giờ không phải là lúc thích hợp, nhưng anh muốn nói rõ cho em biết thân phận thực sự của anh, để tránh cho sau này em lại càng hiểu nhầm anh nhiều hơn, anh tin rằng chuyện tình cảm của chúng ta không phải chỉ vì một lần thẳng thắn của anh mà xảy ra bất kỳ thay đổi nào!”

Trần Mộng Dao mỉm cười, còn dũng cảm véo mặt Sở Phàm một cái: “Anh Sở Phàm, có cần thiết phải làm quá lên như vậy không hở, anh cứ nói ra là được rồi.”
“Vậy thì được, thực ra anh không phải là trẻ mồ côi gì cả, thân phận thực sự của anh là......”

“Cứu tôi với, có người bắt cóc tôi!!”

Đúng lúc Sở Phàm định nói rõ hết ra thì nghe thấy một âm thanh thét lên đến chói tai!