“Sở Phàm, tôi nói anh không nghe rõ à? Nhìn gì mà ghê thế? Anh định ăn thịt tôi chắc?” Trần Mộng Vũ trừng mắt nhìn Sở Phàm.
“Đủ rồi đấy!”
“Chị, là chị mời anh ấy đến đây ăn cơm, đã nói trước là sẽ không làm khó anh ấy, giờ chị lại đang làm cái gì vậy? Cùng lắm thì nhường ghế của em cho anh ta ngồi là được chứ gì.” Nói xong Trần Mộng Dao đứng lên.
Cô vừa đứng lên Sở Phàm liền kéo cô xuống, ném bỏ đôi đũa trong tay đưa cô ngồi xuống ghể: “Em ăn tiếp đi, anh nghĩ ra có chút chuyện chưa làm, anh về trước đây.”
Nói xong Sở Phàm đi ra khỏi căn phòng.
Gió bên ngoài thổi qua khiến anh tỉnh táo hơn.
Đúng thế, giờ anh còn phân vân gì chứ? Rõ ràng đều đã không còn là người ở cùng một thế giới, còn buồn cái nỗi gì? Chắc là vì đã từng ảo tưởng, ảo tưởng rằng sẽ cùng Trần Mộng Vũ trở thành vợ chồng, thậm chí còn ảo tưởng các kiểu về tương lai, nhưng ảo tưởng cuối cùng chỉ là ảo tưởng, không thể chịu nổi cái sự thật tàn khốc ngay trước mắt này.
Anh đối xử tốt với Trần Mộng Vũ, âm thầm hy sinh, nhưng trong mắt đối phương sự dịu dàng của anh lại là một thứ rẻ tiền buồn nôn và không đáng để nhắc tới nhất.
Cuối cùng Sở Phàm mới dần dần cảm nhận được người mà anh thích là Mộng Dao, một người con gái ngây thơ tốt bụng.
Mộng Dao hiền lành tới mức không muốn hại bất cứ ai, chính vì điều này nên Sở Phàm mới càng đắn đo, nếu anh đột nhiên nói cho cô biết anh thực ra có rất nhiều tiền, liệu cô có cảm thấy mình đang bị lừa dối hay không? Và liệu có dần dần rời xa anh không chứ?
Bây giờ Trần Mộng Dao đối xử với anh bằng một tình cảm thuần khiết nhất, không phải vì thân phận của anh, càng không phải vì tài sản của anh, không có bất kỳ tạp chất nào vướng bên trong thứ tình cảm này cả, Sở Phàm rất trân trọng tình cảm này, anh không muốn làm hỏng mối quan hệ giữa hai người.
Sở Phàm nghĩ một lúc rồi cười lên.
“Em cho anh một biển cả mênh mông, anh trả lại em cả một bầu trời.”
Sở Phàm nhếch miệng mỉm cười.
“Sở Phàm! Anh đang ngây người ra đó làm gì vậy? Chúng mình đi thôi.” Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau lưng anh.
“Mộng Dao à? Sao em lại ra đây?” Sở Phàm ngạc nhiên.
“Em không thích cái không khí ở đó, giả tạo lắm.”
“Bọn họ đuổi anh ra ngoài rõ ràng là chẳng coi anh là bạn gì cả.” Trần Mộng Dao cong môi lên.
Sở Phàm nghe thấy mà không nhịn được cười, lại còn bạn à? ở đấy có ai lại thật sự coi anh là bạn? Từ sau khi mấy lời đồn đại bị truyền ra khắp trường, ngoài mấy người bạn cùng phòng ký túc và một vài người bạn nữa ra, có ai mà thật sự coi trọng anh chứ?
“Đồ ngốc, anh dám đến tham gia bữa ăn này cũng chính là anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó rồi, còn em ấy, lại gây sự với chị em rồi, không sao chứ hả?” Sở Phàm hỏi một cách quan tâm.
Mộng Dao lắc đầu.
“Thôi vậy, có hỏi thì em cũng sẽ không nói, mai anh mời em đi ăn một bữa thật ngon, ngon đến mức không cưỡng lại được!” Sở Phàm nhếch miệng cười, trong lòng đã có dự định sẵn, sẽ làm cho cô một bất ngờ.
“Anh làm gì còn tiền mà mời em đi ăn chứ? Tiếc là......tiền mà em làm dự án đều cho bố mẹ em hết rồi, nếu không em cũng có thể giúp được anh.” Mộng Dao cúi đầu xuống, nghĩ bụng sau này làm dự án với tập đoàn Minh Châu, kiếm được tiền sẽ giữ lại một ít để cho Sở Phàm, không thì anh ấy có một mình cũng đáng thương quá.
“Anh không cần em giúp đâu, em có tiền thì cứ giữ cho mình đi, đừng có để cho chị em lấy nữa, tiền giữ trong tay mình mới yên tâm được.” Sở Phàm bất giác vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Vừa nãy lúc ăn cơm Quách Siêu có nói nhà họ Quách của hắn vừa giải quyết được nguy cơ với tập đoàn Minh Châu, Sở Phàm biết ngày là do Mộng Dao giúp hắn, giờ thân phận của Mộng Dao tuy chỉ là người phụ trách dự án của tập đoàn Minh Châu nhưng vì có quan hệ với Sở Phàm, nên đã khiến cho Mộng Dao khi đàm phán với tập đoàn Minh Châu, có được quyền phát ngôn cao hơn rất nhiều so với vị trí vốn có của cô.
Còn Mộng Dao từ xưa đến nay tính tình khá là nghe lời, chuyện này nhất định là Trần Mộng Vũ yêu cầu cô phải làm, Sở Phàm lo sợ Trần Mộng Vũ này sau này sẽ ngày càng táo tợn hơn, sẽ biến Mộng Dao thành máy in tiền mất.
“Em cũng không cần đến tiền lắm.” Mộng Dao cười nói.
“Em cứ thế sớm muộn cũng sẽ phải chịu thiệt đấy.”
“Phải rồi, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của em, thích quà gì nào?” Sở Phàm đột nhiên đổi chủ đề.
Ba năm qua, Sở Phàm chưa từng tặng quà gì tử tế cho Mộng Dao cả, vốn cũng chẳng có bao nhiêu tiền, lại đa phần đều dùng cho Trần Mộng Vũ, kết cục còn chẳng nhận được gì.
Giờ đây Sở Phàm chỉ muốn bù đắp lại cho cô, chuẩn bị cho cô một bữa tiệc sinh nhật thật lớn.
Chỉ là có một điều khá là đau đầu, sinh nhật của Mộng Dao và Trần Mộng Vũ lại cùng vào một hôm, nếu anh tổ chức bữa tiệc sinh nhật làm kinh động cả thành phố, e rằng sẽ có sự so sánh rất lớn đây.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy chẳng sao cả, Trần Mộng Vũ đã cắt đứt quan hệ với anh từ lâu rồi, giờ anh còn suy nghĩ cho cô ta, thế chẳng phải là điên rồi sao?
“Đừng có tiêu tiền cho em, em có thiếu gì đâu, với cả giờ em là người phụ trách dự án của nhà họ Trần nữa đấy, cuộc sống không thiếu gì hết.” Mộng Dao nói đến đây liền nghếch đầu lên ra vẻ kiêu ngạo.
Khiến Sở Phàm dở khóc dở cười.
Hai người vừa đi vừa nói, sau khi rời khỏi Thất Vị Trai liền đi về trường.
Khi Sở Phàm về đến kí túc xá, cả phòng không có một ai, trong ký túc của anh có bốn người, anh là thứ ba, ba người còn lại cả ngày không ở quán nét chơi game thì lại đến quán bar tán gái, cả ngày không thấy bóng dáng một ai thì cũng là chuyện bình thường.
Khi đến tối, Sở Phàm lại gọi điện cho Minh Khê, bảo cô ấy đặt giúp cho anh một bàn ở trong nhà hàng âm nhạc Thiên Nga Trắng.
Sở Phàm đã hứa sẽ đưa Mộng Dao đi ăn một bữa thật ngon, tất nhiên sẽ không thể nuốt lời.
Nhà hàng Thiên Nga Trắng ở khu Tịnh Yên này nếu so với Thất Vị Trai thì còn đẳng cấp hơn nhiều, về so sánh thì Thất Vị Trai thích hợp để tụ tập ăn uống, còn Thiên Nga Trắng lại thích hợp cho các đôi nam nữ hẹn hò, trong không gian tao nhã cùng ăn một vài món tây uống chút rượu, không còn gì lãng mạn hơn.
Gần đến trưa ngày hôm sau, Sở Phàm gọi điện trước cho Mộng Dao.
Thật ra mà nói Mộng Dao không hề muốn Sở Phàm lãng phí tiền bạc, nhưng trên người cô bây giờ cũng không có tiền, trước đây làm dự án có kiếm được một khoản nhưng đều đưa hết cả cho bố mẹ với cả chị gái dùng rồi.
Nhưng Sở Phàm cứ kiên quyết bảo cô ra bằng được, nói gì cũng không xong, Trần Mộng Dao cũng đành đi ra, hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường.
“Ơ? Đây chẳng phải là Sở Phàm sao? Cậu nhìn bên kia xem có phải vợ sắp cưới của cậu không đấy? Vợ sắp cưới của cậu đã chạy theo người khác rồi mà cậu cũng chịu được à?”
Sở Phàm vừa tới nơi thì người bạn cùng lớp đại học tên là Tôn Lôi cũng đi đến, giọng nói đầy sự kinh ngạc xen lẫn chế nhạo.
Chuyện Sở Phàm đang học đại học mà đã có vợ sắp cưới đã làm rộ lên cả trường, bạn cùng lớp thậm chí là mấy lớp bên cạnh cũng biết, đều nói anh là người ở rể, ăn bám vô tích sự, còn thường xuyên lôi chuyện này ra trêu chọc anh, nhưng Sở Phàm luôn coi như không nghe thấy.
Nghe thấy Tôn Lôi nói xong, anh còn bất giác nhìn ra phía đường ngoài cổng trường.
Trần Mộng Vũ hôm nay ăn mặc có hơi gợi cảm, cô ta rất ít khi gợi cảm như vậy......, một chiếc BMW 5, cửa kính ô tô hạ xuống, Quách Siêu ngó đầu ra ngoài.
“Cục cưng của anh, anh bán cái BMW 3 đi rồi, mua con BMW 5 này, em thấy thế nào?”
“Đẹp đấy!” Trần Mộng Vũ cười tươi nói.
“Còn không mau vào xe ngồi đi? Bầu trời sao trên đầu em là để làm riêng cho em đấy.”
“Đưa em đi ăn đồ ngon nhé, anh đã đặt ở nhà hàng rồi, cho em một bất ngờ!” Quách Siêu nháy mắt.
Tuy hắn cũng đẹp trai, nhưng chiếc xe này lại càng giúp hắn ghi thêm điểm hơn, Trần Mộng Vũ bước lên xe trong sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, gương mặt cười lên thích thú, cảm thấy vô cùng hãnh diện!
Sinh viên đại học mà có xe BMW thì cả trường cũng chẳng có mấy người, vô hình chung đã thỏa mãn được cái thói hư vinh của cô ta.
Sở Phàm đứng nhìn từ xa, không khỏi thở dài một cái.
Một chiếc BMW đã có thể khiến cô ta đánh mất cả chính mình, chìm đắm trong sự so sánh hư vinh, dù sao cũng là lá ngọc cành vàng của nhà họ Trần, sao lại tầm thường đến vậy?
Sở Phàm không thể hiểu được cái lòng theo đuổi danh lợi của Trần Mộng Vũ, chắc đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hai người họ chia đôi ngả đường nhỉ?
Đúng lúc Sở Phàm đang đứng nhìn như người mất hồn, một bàn tay nhỏ kéo anh từ phía sau.
“Mộng Dao? Cuối cùng em cũng đến.” Sở Phàm nhếch miệng lên cười.
“Anh đừng giận nữa......Dù sao anh và chị em cũng không thể đến với nhau được nữa rồi, anh nghĩ thoáng lên đi nhé.” Mộng Dao rõ ràng cũng đã thấy cảnh tượng ban nãy, nên giờ không thể không an ủi Sở Phàm.
“Anh không sao đâu, chúng mình đi ăn thôi.” Sở Phàm buông thõng tay xuống một cách dửng dưng.
“Đi ăn ở đâu thế anh?” Mộng Dao khuấy khuấy ngón tay.
“Thiên Nga Trắng.”
“Hả? Hay là thôi đi, ở đấy đắt khủng khϊếp ấy!” Mặt Trần Mộng Dao đột nhiên biến sắc.
Là con gái nhà họ Trần, cô chắc chắn là biết mức giá cả ở Thiên Nga Trắng rồi, đấy không phải nơi ăn uống của người bình thường.
“Sợ gì chứ? Hôm qua em vì anh mà không được ăn tử tế, hôm nay anh đã hứa rồi sẽ mời em ăn một bữa ra trò mới được, với lại có cần em phải trả tiền đâu.” Sở Phàm cười nói.
“Đi thôi.”
Vừa nói vừa kéo tay Mộng Dao, hai người đứng ở bên đường bắt được một chiếc taxi, rồi lên xe.
Nhà hàng âm nhạc Thiên Nga Trắng nằm trên một khu phố thương mại ở trung tâm thành phố cách trường hơn mười dặm về phía nam, vô cùng sầm uất, hai người vừa đi đến cửa nhà hàng đột nhiên đứng khựng lại.
Tại bãi đỗ xe phía trước cửa nhà hàng là chiếc xe BMW 5 mà Quách Siêu vừa mới mua.
“Chúng mình......đừng vào nữa thì hơn, đây là xe của Quách Siêu đấy, bọn họ cũng ăn cơm ở đây......nếu lại gặp phải......” Mộng Dao lo lắng lát nữa sẽ gặp chị mình thì sẽ rất khó xử.
“Đi vào đi!” Sở Phàm hít một hơi, có những chuyện suy cho cùng vẫn phải rõ ràng, có những người cuối cùng vẫn phải đối diện, chuyện anh có tiền cũng không thể giấu mãi được, đúng lúc có thể xem xem thái độ của Trần Mộng Vũ ra sao.