Trần Mộng Dao cũng chẳng biết làm thế nào, sau khi rời khỏi nhà họ Trần chỉ còn cách gọi điện cho Sở Phàm, nhưng cô cũng tôn trọng quyết định của Sở Phàm, nếu Sở Phàm không muốn đi, chắc chắn cũng sẽ không ép anh phải đi, dù sao chị mình có thành kiến quá lớn với anh, hơn nữa để anh và Quách Siêu cùng ngồi một bàn ăn với nhau cũng sẽ mất tự nhiên.
Không ngờ sau khi Sở Phàm biết được chuyện này lại đồng ý ngay.
Bản thân Sở Phàm cũng rất rõ, có những chuyện có trốn tránh cũng không có tác dụng gì, muốn lật bài ngửa thì lật bài ngửa, anh chẳng có gì phải hổ thẹn với ai, lại càng không phải sợ một số người nào đó.
Trước đây anh dám đứng ở phòng khách nhà họ Trần nói ra những lời đó, tự nhiên cũng đã chuẩn bị tất cả những gì sẽ có thể xảy ra, Trần Mộng Vũ không có tình cảm với anh, thậm chí còn sỉ nhục anh bằng mọi cách, chứng tỏ duyên phận giữa hai người chỉ có thể dừng ở đây.
Nếu anh suốt ngày né tránh, sẽ cho người khác cảm giác anh tự ti, không dám đối diện với sự thật này vậy.
Sở Phàm là một người trọng tình cảm, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người do dự thiếu quyết đoán.
Nhà họ Trần, chỉ còn lại ba người là bác gái, bác trai và Trần Mộng Vũ.
Ba người đang ngồi trên sofa.
“Từ sau khi xảy ra chuyện đó trong lễ mừng thọ của mẹ, nhà họ Trần chúng ta vì không muốn người ngoài dị nghị nên đã quyết định cho nó tiếp tục ở nhà họ Trần chúng ta thêm vài ngày nữa, cũng sắp đến ngày hôn ước ba năm được kết thúc rồi, lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đuổi nó ra khỏi nhà, như thế cũng thể hiện được cái khí thế của dòng họ Trần chúng ta.”
“Giờ đây em gái con lại trở thành người đại diện dự án, kiếm chác cũng được nhiều, nhà bạn trai con cũng vừa khôi phục được mối làm ăn với tập đoàn Minh Châu, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt lên, còn con Mộng Vũ, cũng đừng có oán hận quá, dù sao em gái con cái con bé ngốc đấy cũng không biết tiêu tiền, tiềm kiếm được chẳng phải đều là của nhà chúng ta à?”
“Chờ cho sau này thời cơ chín muồi, con lại lấy về cái vị trí người phụ trách dự án đó, thêm cả nhà họ Quách vào nữa, biết đâu chúng ta cũng trở thành tỷ phú đứng top đầu của khu Tịnh Yên cũng nên.” Trần Thủ Quốc đang chìm đắm trong giấc mơ mà ông ta tự thêu dệt.
“Đúng thế đấy, Mộng Vũ con cũng biết bố mẹ thương yêu con nhất, chứ cái tính cách của em gái con chắc chắn không làm được việc lớn gì đâu, cái nhà này sau này cũng không thể giao cho nó được, giờ tạm thời cứ thế này cái đã, từ từ con ạ.” Bạch Ngọc Lan biết con gái mình mấy hôm nay tâm trạng không được vui, nên cũng vội vàng an ủi luôn.
“Con cũng đã nghĩ thoáng ra rồi, nhân cơ hội này mời mọi người ăn một bữa, rồi nói rõ chuyện của con và Sở Phàm với cả Quách Siêu, nếu không mọi người vẫn còn tưởng con là vợ sắp cưới của cái tên ăn hại đấy!” Trần Mộng Vũ nghếch đầu lên nói với vẻ kiêu ngạo.
Ngày hôm sau, Trần Mộng Vũ cùng Quách Siêu đặt một phòng ăn ở nhà hàng Thất Vị Trai từ rất sớm.
Là một nhà hàng nổi tiếng trong khu Tịnh Yên, giá cả ở Thất Vị Trai không hề rẻ, một bữa cơm bình quân mỗi người cũng phải mấy trăm tệ rồi, một bàn ăn thì sẽ là vài nghìn tệ, tính thêm cả phí bao phòng, rượu và nước uống thậm chí có thể lên tới cả chục nghìn tệ.
Trần Mộng Vũ chọn chỗ này cũng là có nguyên do cả, cô ta muốn để cho Sở Phàm nhìn thấy được sự khác biệt, cảm giác hào nhoáng tự nhiên sẽ bao trùm chèn ép lên người anh, đồng thời cô ta cũng muốn nói cho những người bạn học cũng như những bạn bè khác của mình rằng cô ta bây giờ đang sống rất suиɠ sướиɠ.
Mấy người bạn học cùng của Quách Siêu cũng đã đến, rồi nhanh chóng ngồi vào mấy vị trí phía trên.
“Triệu Ba, Vương Kinh, Ngụy Hùng, đây là ba người anh em của anh, em cũng có biết đấy.” Quách Siêu giới thiệu.
Một lúc sau mấy người bạn chơi thân của Trần Mộng Vũ cũng tới.
“Liễu Mi, Ngô Tịnh, nào, mọi người cùng làm quen với nhau nhé, sau này còn nhiều cơ hội chơi cùng nhau lắm, nếu ngắm trúng ai thì kết bạn Wechat, có thể hẹn họ riêng đó nha, mấy người bạn của em đều vẫn còn độc thân đấy,” Trần Mộng Vũ nháy mắt cười nói.
“Còn ai nữa không thế? Mộng Vũ cậu còn mời những ai nữa vậy? Sao ở đây vẫn còn hai ghế trống nè?” Ngô Tịnh nhìn vào hai chiếc ghế ở phía dưới.
“Còn hai người nữa, chắc các cậu cũng đoán được thôi, là con em gái tớ Mộng Dao, với cả cái thằng cha Sở Phàm nữa.” Trần Mộng Vũ bĩu môi nói.
“Hả? Là chồng sắp cưới của cậu à Mộng Vũ?” Ngô Tịnh há hốc mồm.
Ai cũng biết Trần Mộng Vũ rất căm ghét Sở Phàm, hôm nay lại thay đổi tính nết mời anh ăn cơm?
“Đừng có nói linh tinh, tớ với anh ta đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, thằng cha đấy là trẻ mồ côi, trước đây bà nội tớ thấy anh ta đáng thương nên đã nhận nuôi anh ta, cuối cùng thằng cha này lại đề cao mình quá, còn muốn lấy tớ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Giờ bạn trai tớ là anh Siêu cơ, tớ đã chính thức đồng ý cho anh Siêu theo đuổi rồi!” Trần Mộng Vũ vội vàng giải thích.
“Thì ra là thế......, cậu nên đá hắn ngay từ đầu mới phải, thằng cha này đã khiến cho cậu mất mặt không biết bao nhiêu lần.” Ngô Tịnh nói.
“Suỵt......” Liễu Mi đưa ngón tay đặt lên dọc môi, ra hiệu cho hai người.
Mọi người nhìn ra phía cửa căn phòng, thấy Sở Phàm và Mộng Dao đang ở đó.
“Đến cả rồi à? Mau vào ngồi đi, ăn xong bữa cơm này ai đó chắc là sẽ biết mình phải làm gì rồi, tôi không cần phải chỉ đích danh nữa nhé!” Trần Mộng Vũ nói với giọng quái gở.
Sở Phàm không bộc lộ cảm xúc gì, rồi cùng Trần Mộng Dao đến chỗ hai chiếc ghế phía dưới cùng ngồi.
“Sở Phàm, bình thường anh nghèo tới nỗi cơm bụi cũng không dám ăn, hôm nay tôi đưa anh đến Thất Vị Trai thưởng thức một bữa, sau này đừng có liên quan gì tới tôi nữa nhé, may mà hôm đó anh cũng cứng rắn được chút, nên hôn ước của chúng ta cũng đã được kết thúc trước thời hạn, nhưng đợt này anh vẫn có thể ở nhà họ Trần chúng tôi, nhưng tôi vẫn khuyên anh một câu, mấy hôm nữa liệu mà tìm nhà đi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”
“Ở ký túc xá chẳng phải cũng được à? Còn tiết kiệm được tiền thuê nhà thỉnh thoảng mới cải thiện được cuộc sống tí chứ.” Quách Siêu cười nói.
“Cũng đúng nhỉ, anh Siêu đúng là suy nghĩ chu đáo thật, Sở Phàm, còn không mau cảm ơn anh Siêu đi?” Trần Mộng Vũ thân mật ôm lấy cánh tay của Quách Siêu.
“Mộng Vũ, tôi......”
“Đừng có gọi là Mộng Vũ, là tên để cho mày gọi à? Là vợ sắp cưới của mày chắc? Lại còn Mộng Vũ Mộng Vũ.” Quách Siêu xen ngang vào lời nói của Sở Phàm.
“Được, Trần Mộng Vũ, hôm nay tôi đồng ý đến ăn bữa cơm này, cũng là muốn giải quyết rõ ràng chuyện giữa hai chúng ta, tôi biết ba năm nay vì tôi mà cô phải chịu nhiều bất tiện, dù sao thời gian ba năm cũng đã đến, cô cũng được tự do rồi, tôi sẽ không bám theo cô nữa.” Sở Phàm nói.
Anh cũng là đàn ông, cũng có danh dự, thất vọng tột cùng về một người con gái, đại khái cũng chỉ là như vậy.
“Biết điều đấy, tốt lắm!” Quách Siêu giơ ngón tay cái lên.
Sau đó nhân viên phục vụ bắt đầu đem đồ ăn tới.
Không thể không nói đồ ăn ở Thất Vị Trai đều là những món bình thường rất ít khi thấy được, mỗi món đều được trang trí rất đẹp mắt, ở giữa còn cắm một ngọn nến, vô cùng trữ tình, mọi người ăn uống vui vẻ, mới được lúc đã có người ngà ngà say.
“Này anh Siêu? Nghe nói nhà anh với tập đoàn Minh Châu không còn hợp tác nữa à? Nhà anh còn làm đại lý thuốc nữa không?” Vương Kinh hỏi.
“Hi hi, chẳng giấu gì cậu, hôm qua lại khôi phục hợp tác với tập đoàn Minh Châu rồi, chuyện này may mà có Mộng Vũ giúp đỡ, bữa ăn hôm nay, thực ra cũng là bữa tiệc chúc mừng, tôi mời, nên mọi người cứ ăn uống thoải mái đi!” Nhắc đến chuyện này, Quách Siêu cười không ngậm được mồm, mặt mày rạng rỡ.
Tối qua bố hắn biết được cũng vô cùng vui mừng, còn thưởng cho hắn mấy chục nghìn tệ tiêu vặt.
Sau này hắn thậm chí cũng sẽ dần dần bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của dòng họ mình, đến lúc đó, hắn sẽ là một tỷ phú đích thực!
Ở phía dưới, người có công lớn nhất là Mộng Dao nhưng cô chỉ ngồi cắm cúi ăn, cũng chẳng muốn cướp công làm gì.
Sở Phàm nhìn qua phía Trần Mộng Dao, thấy cô không nói năng gì, liền thở dài nhẹ một cái.
Có thể khiến cho tập đoàn Minh Châu thay đổi quyết định, ngoài Sở Phàm ra, thì chắc cũng chỉ có Mộng Dao nhỉ? Vì Sở Phàm mà giờ có rất nhiều người ở tập đoàn Minh Châu đều biết đến Mộng Dao, cô bé này dễ mềm lòng, chị cô chỉ cần ho he một tiếng y như rằng cô sẽ lập tức đi giúp luôn, đúng là cô bé ngốc.
Đột nhiên điện thoại của Quách Siêu reo lên, sau khi nghe điện thoại: “Vương Quân à? Tôi đang ở Thất Vị Trai này, đúng đúng rồi đấy, mau lên cậu mau đến đây, đang ăn rồi, mau đến đây làm ly, đúng đúng thế, tôi mời, mau đến đi, đừng có lè nhè với anh nữa!”
Sau khi cúp máy Quách Siêu giải thích một hồi với Trần Mộng Vũ: “Là bạn anh hồi cấp ba, vừa mới từ nước ngoài về, hôm nay bận bữa cơm này nên anh quên mất, lát nữa đến anh sẽ giới thiệu với mọi người, dân từ nước ngoài về chính gốc đấy, mấy em độc thân liệu mà tranh thủ nhé!”
Một lát sau, một cậu thanh niên ăn mặc theo phong cách tây bước vào trong phòng, nói một câu nước ngoài không ai hiểu nổi, sau khi chào mọi người xong nhìn một lượt tìm chỗ ngồi, cuối cùng thấy chẳng còn chỗ trống nào......Vừa kê đủ chín cái ghế mọi người đều đã ngồi, còn không có cả chỗ để nhét thêm một ghế vào nữa.
Rõ ràng Quách Siêu và Trần Mộng Vũ cũng cảm thấy hơi ngại.
“Sở Phàm, đứng lên đi, để ghế cho người anh em Vương Quân của tôi ra đó ngồi!” Nhìn một lượt, đột nhiên Quách Siêu nói chĩa vào Sở Phàm đang cúi đầu ăn.
“Thằng cha nghèo kiết xác này......như thể là cả mười năm rồi chưa được ăn cơm ấy, chẳng nói chẳng rằng cứ cắm mặt vào ăn, chắc cũng ăn no rồi chứ gì.” Điệu cười của Triệu Ba có chút mỉa mai.
“Sở Phàm, chắc anh cũng ăn xong rồi nhỉ? Nhường chỗ cho Vương Quân đi, nếu chưa ăn no thì anh đứng bên cạnh gắp, để tôi bảo nhân viên phục vụ mang cho anh cái ghế vào đây.” Trần Mộng Vũ nói chêm vào.
Đứng bên cạnh để ăn, thường đều là khi không còn chỗ ngồi nữa sẽ bảo người có vai vế thấp hơn đứng ăn như vậy, còn với người ngang hàng thì đó là hành động rất không tôn trọng, cho nên sắc mặt Sở Phàm đột nhiên tối sầm lại.