Lúc này Sở Phàm đã trốn vào một góc.
Anh đứng từ xa nhìn thấy Chung Tuấn đâm vào xe của mình, nhưng nếu để người trông coi bãi đỗ xe tìm được anh, vậy thì chuyện anh đi siêu xe đến đây chẳng phải sẽ bị phơi bày trước mặt mọi người hay sao?
Lúc đó anh sẽ phải ăn nói thế nào với Bảo Nhi đã cố gắng nói giúp anh từ trước đây?
“Sở Phàm, sao cậu còn không đi? Lén lén lút lút trốn ở đấy làm cái gì vậy?”
Những người trong câu lạc bộ cosplay nhìn thấy Sở Phàm đi đi lại lại ở trong bãi đỗ xe với vẻ thậm thà thậm thụt, nên đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
Tên này cũng có vẻ gian đấy chứ? Lẽ nào lại đến đây nhặt sắt vụn mang ra ngoài bán?
“Cậu ta còn có thể làm được gì chứ? Biết đâu lại muốn đi hát karaoke cùng chúng mình đấy, chắc chắn là thích lắm, nhưng trước mặt chúng mình thì ngại không dám nói, loại rẻ rách này, haiz, lúc đầu đáng ra không nên đồng ý để cậu ta gia nhập câu lạc bộ cosplay mới phải, đúng là mất mặt.” Đào Tiểu Vũ như thế đi guốc trong bụng Sở Phàm vậy, cô ta khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng dè bỉu.
Thấy cô ta nói như vậy, mọi người ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy hình như cũng có lý.
Phải biết là mấy năm nay Sở Phàm gần như chẳng tham gia hoạt động gì, một người đàn ông không có tiền ở trong trường đại học thì không làm được gì cả, ngoài cái may mắn yêu được một người xinh đẹp ra, à không phải, yêu được người ta xong cũng bị người ta đá thẳng cổ rồi.
Đối với Sở Phàm mà nói, đi hát karaoke chẳng phải là một chuyện vô cùng xa xỉ hay sao?
“Sở Phàm...... cậu, nếu cậu muốn đi hát thì cùng đi với chúng tớ đi, không sao đâu.” Đến Bảo Nhi cũng cảm thấy Sở Phàm cứ loanh qua loanh quanh ở đây chắc chắn là vì muốn được đi hát cùng.
Thực ra Sở Phàm không hề có cái ý nghĩ đó, anh chỉ muốn mau chóng lái con xe của anh rời khỏi đó mà thôi.
Xe của người khác đỗ bên cạnh xe của anh, đám người này không lái đi thì anh không thể nào lên xe của mình được.
Đáng ra bọn Chung Tuấn và Cao Văn cũng sắp đi rồi, ai ngờ tên Chung Tuấn ngu ngốc đó lại đâm vào xe của anh, giờ thì xong, đều không đi khỏi đây được nữa, tức nhất là đám người này lại nghĩ rằng anh cứ mặt dày ở đây là vì muốn được đi hát cùng.
“Không phải đâu, các cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là muốn chờ các cậu đi xong rồi tôi sẽ đi.” Sở Phàm vội vàng xua tay, đúng là hiểu nhầm tai hại.
“Tao không cần biết có hiểu nhầm hay không, cút ngay khỏi đây, bố mày đang bực mình sẵn, nhìn thấy mày càng tức thêm.” Chung Tuấn đang đau đầu suy nghĩ xem lát nữa phải giải thích như thế nào với chủ của chiếc xe Bentley này, không có thời gian mà đôi co với Sở Phàm về chuyện đó nữa.
Sở Phàm nghe xong câu đó sắc mặt có hơi thay đổi, vốn dĩ không muốn phiền phức, không có ý định bắt cậu ta phải bồi thường cho chiếc xe.
Nhưng giờ xem ra, tên Chung Tuấn này cũng quá thể là coi thường người khác, không cho cậu ta bài học thì cậu ta lại cứ tưởng anh dễ bắt nạt.
Sở Phàm không nói gì, lại nghe thấy Đào Tiểu Vũ bắt đầu phỉ báng: “Giờ cậu ta đến chẳng phải là muốn chê cười Chung Tuấn à, loại người bụng dạ hẹp hòi này vốn chẳng tốt đẹp gì, chúng ta không nên mời cậu ta bữa cơm đó mới phải.”
“Cậu nói cũng hơi quá đáng rồi đấy? Những câu nói vô căn cứ như vậy mà cậu cũng tùy tiện nói ra như thế à?” Sở Phàm nhíu mày.
“Xí, dù sao cậu ở đây chẳng qua cũng chỉ có hai mục đích, nếu không phải là chê cười Chung Tuấn thì chính là muốn đi hát karaoke cùng bọn tôi, dù thế nào thì cậu vẫn là loại rẻ rách thôi, điều này thì không thể thay đổi được.”
Sở Phàm không biết vì sao Đào Tiểu Vũ lại luôn làm khó anh như vậy, nhưng anh biết nếu cứ đôi co mãi với cô ta thì sẽ không thể có hồi kết, câu lạc bộ cosplay chắc chắn đều sẽ nghiêng về bênh vực Đào Tiểu Vũ hơn là anh.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn giải thích với mấy người làm gì, mấy người mau đi đi, chuyện này để tôi giải quyết.”
Dù sao có công ty bảo hiểm, sửa chiếc xe này cũng không đáng bao nhiêu, đến lúc đó bảo người của công ty bảo hiểm đến lái xe đi là được, cũng chẳng cần phải giải thích gì với Minh Khê cả, điều quan trọng bây giờ là khiến cho đám người này đi khỏi nơi này luôn đi.
“Cậu bị điên à? Không phải xe của cậu, cậu bảo chúng tôi đi? Gây chuyện rồi bỏ chạy là phải ngồi tù đấy, loại ngu ngốc như cậu không hiểu gì thì đừng có lên mặt dạy đời?” Đào Tiểu Vũ cười với vẻ coi thường: “Loại đàn ông không có xe, nói gì thì cũng chỉ khiến người khác cảm thấy nực cười thêm.”
Sở Phàm không còn gì để nói, người phụ nữ này lại thích đối đầu với anh thế cơ à?
Thực ra Sở Phàm không hề biết trong lòng Đào Tiểu Vũ đang có một dự tính khác.
Một dự tính mà không một ai biết cả.
Giờ nếu đi khỏi thì dự tính của cô ta sẽ đổ bể, người đi con xe Bentley này chắc chắn là một đại gia siêu khủng, nếu tạo được mối quan hệ nào đó với kiểu đại gia khủng này, thì sẽ vô cùng có lợi với sự phát triển sau này của cô ta.
Nếu vị đại gia này lại là một người đàn ông, thì tốt còn gì bằng.
Loại vũ khí mà phụ nữ áp dụng cho đàn ông, phải nói là loại vũ khí chết người, Đào Tiểu Vũ rất biết lợi dụng ‘vốn tự có’ của bản thân, cô ta tự nghĩ đến cái nhan sắc của mình cộng với một phong cách thời trang lotita toàn thân này, chắc chắn có thể mê hoặc được trên tám mươi phần trăm cánh đàn ông.
“Kệ đi, Sở Phàm, chúng mình đi thôi, kệ bọn họ đi.”
Bảo Nhi thở dài một cái, cũng không muốn tiếp tục đôi co với bọn họ về chuyện này nữa, những thành kiến của bọn họ về Sở Phàm sẽ không hết nổi đâu.
“Bảo Nhi cậu về làm gì? Cậu là nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay mà, cậu mà về thì chúng tớ còn chơi gì nữa?” Cao Văn cảm thấy không vui, hắn vội vàng chạy đến.
“Tớ đâu xứng để làm nhân vật chính của các cậu.” Bảo Nhi lạnh lùng nói, rồi kéo Sở Phàm định đi khỏi chỗ đó.
Mọi người thấy vậy liền cuống lên.
Đúng lúc mọi người đang định đi tới khuyên Bảo Nhi, thì người quản lý bãi đỗ xe chạy tới.
Thần sắc anh ta hoảng hốt, chạy hồng hộc đến trước mặt mọi người.
“Anh trai, anh tìm được chủ của chiếc xe Bentley này chưa? Sao người ta vẫn chưa tới thế?” Đào Tiểu Vũ bước lên hỏi một cách quan tâm.
Ai ngờ người quản lý bãi đỗ xe không chỉ không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn gạt cô ta ra.
Đào Tiểu Vũ tức quá, một tên trông xe ở cái khách sạn cỏn con này lại dám đối xử với cô ta như vậy? Cái thái độ gì chứ?
Cô ta tức tối quay đầu sang, thấy người quản lý bãi đỗ xe lại đi thẳng về phía Sở Phàm.
Sở Phàm thấy vậy, âm thầm thở dài một tiếng, giờ thì không giấu được nữa rồi, anh không hề dặn trước với anh trông xe này, anh ta chắc chắn sẽ chỉ đích danh anh ra cho mà xem.
“Cậu thanh niên, tôi tìm cậu đúng là khổ sở, mấy thằng ranh này đâm vào xe của cậu, nên tôi đang tìm cậu để bảo cậu đây, ai ngờ tìm khắp cả Bách Vị Trai mà không tìm nổi cậu, thì ra là cậu lại ở bãi đỗ xe này.” Người quản lý bãi đỗ xe vừa thở dốc vừa nói.
“Đây là chìa khóa xe của cậu, cụ thể muốn xử lý thế nào là tùy cậu, khách sạn của chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm thông báo chuyện này với cậu thôi ạ.”
Sở Phàm cầm lấy chìa khóa xe, rồi xua tay: “Anh cứ đi làm việc của anh đi, ở đây không có việc gì của anh nữa, tôi đều biết cả rồi.”
“Được, hoan nghênh cậu lần sau lại tới nhé.” Người quản lý bãi đỗ xe cúi người chào rồi mỉm cười lùi lại phía sau và đi khỏi.
Sau khi người quản lý bãi đỗ xe đi khỏi, tất cả mọi người đều nhìn Sở Phàm một cách kinh ngạc.
Chuyện gì thế? Trong tay Sở Phàm cầm chìa khóa xe của chiếc xe Bentley màu hồng kia là sao?
“Sở...... Sở Phàm, cậu đi chiếc Bentley này đến đây à?”