Chàng Rể Phi Thường

Chương 101: Đâm vào xe của Sở Phàm




“Một chiếc xe bình thường thôi, có gì đáng nói đâu.” Sở Phàm cười, anh vừa đặt Ferrari phiên bản độc nhất thế giới, đơn hàng chắc giờ mới đến trụ sở của Ferrari, bảo anh đem ra thì anh cũng không lôi ra được, bây giờ kể cả có nói ra e rằng những người này cũng sẽ cho rằng anh chém gió, thậm chí còn chế nhạo anh một phen, Sở Phàm không nhất thiết phải tự mua bực vào người.

Hai chiếc xe Mescedes của anh giờ đều bị Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc lấy đi.

Còn chiếc xe Bentley màu hồng nhạt đỗ ở cửa, đó là xe của Minh Khê, đương nhiên Sở Phàm sẽ không nói đó là xe của anh rồi.

Chỉ là câu nói này lọt vào tai người khác lại trở thành một ý nghĩa khác.

Cao Văn cười nghiêng ngả.

“Đúng là cũng bình thường thật, con xe máy điện chuyên ship đồ ăn, không mất cả tiền xăng xe.”
“Làm gì như chúng mình? Một tháng đến tiền xăng xe thôi cũng hàng nghìn tệ ấy.”

“Sở Phàm, đàn ông mà, sỹ diện cũng là chuyện bình thường, nhưng chết vì sỹ diện thì không nên, cậu nói xem gia sản của nhà cậu như thế nào thì mọi người đều biết, cố căng như thế làm gì?” Chung Tuấn lắc đầu, nụ cười khiến người khác không thể đoán được hắn có ý gì.

“Gia sản nhà tôi thế nào cơ?”

“Thật ra mà nói, đến tôi còn không rõ gia sản của nhà tôi thế nào đấy.” Sở Phàm khoát tay, gia thế nhà họ Sở khủng đến mức không thể tưởng tượng, nếu dùng một con số để tính toán một cách kỹ lưỡng gia tài của nhà họ Sở, Sở Phàm nghĩ con số đó chắc chắn sẽ dài đến mức không đếm nổi.

Vì câu nói đó, lúc sau ăn cơm bọn họ đều không nể mặt Sở Phàm nữa, thằng cha này đến giờ này còn chưa quay về thực tại, không tỏ rõ thái độ với hắn, lại cứ tưởng là cùng đẳng cấp với bọn họ cũng nên?
Ban đầu Sở Phàm nghĩ bọn họ chỉ là vô tình thôi, cho đến khi Sở Phàm muốn gắp miếng thịt gà, Cao Văn lại xoay bàn ăn đi, xoay đĩa đậu phụ đến trước mặt anh.

Khi Sở Phàm muốn gắp một con tôm nhỏ, bàn ăn lại bị xoay lần nữa, trước mặt anh lại hiện ra món váng đậu, kiểu như bất kể anh muốn ăn gì đều không thể gắp nổi.

Cuối cùng Sở Phàm đặt luôn đũa xuống bàn, khiến cả bọn đều lén lút cười thầm.

Bảo Nhi thùy mị điềm tĩnh ngồi bên cạnh, thấy được hết tất cả, chủ động gắp đồ ăn cho Sở Phàm, trông như một cô bạn gái nhỏ đang ân cần chăm sóc cho người bạn trai của mình vậy.

Cao Văn ngồi đối diện tức đến mức cứ thế dậm chân, hắn đâu ngờ rằng hành động cố tình làm khó Sở Phàm của hắn, lại xúc tác cho mối quan hệ giữa Sở Phàm và Bảo Nhi tiến gần với nhau hơn? Trên đôi đũa đó có nước bọt của Bảo Nhi đó!
Thằng khốn Sở Phàm......

Nửa tiếng sau.

“Nếu mọi người đều ăn no cả rồi vậy thì đi về thôi.” Bảo Nhi đứng lên đầu tiên.

Bầu không khí này khiến cô ấy cảm thấy khó chịu, cô ấy không hiểu vì sao đám người này lại cứ nhằm vào Sở Phàm như thế.

Chỉ vì Sở Phàm nghèo sao?

Thấy Cao Văn lại lên tiếng tiếp.

“Tớ có đặt phòng ở quán karaoke Hoàng Triều, vừa ăn no xong nên chúng ta hoạt động chút cho tiêu hóa chứ nhỉ, tính ra thì câu lạc bộ cosplay chúng ta cũng lâu lắm rồi chưa đi hát rồi đấy.” Cao Văn đứng lên nói.

Vừa rồi lúc ăn cơm hắn không được ngồi cạnh Bảo Nhi, tình cảm của hai người cũng chưa hâm nóng được, nếu lát nữa không có hoạt động gì cả, thì lần sau muốn hẹn cô ấy cũng không biết sẽ là lúc nào nữa.

“Tớ...... thôi vậy, tớ không thích đi hát, quán karaoke ồn lắm.” Bảo Nhi lắc đầu, cảm thấy không có hứng thú.
“Bảo Nhi, cậu cũng chẳng nể mặt mọi người gì cả, khó lắm mới ra ngoài chơi cùng nhau, mọi người còn chưa được chơi thỏa thích mà cậu đã muốn bỏ về rồi à? Mọi người ai cũng biết cậu hát hay, đều muốn nghe giọng hát của cậu đấy.” Đào Tiểu Vũ đi tới kéo tay Bảo Nhi, ỏn à ỏn ẻn nói.

“Chuyện này......” Thật ra mà nói Bảo Nhi cũng đang lưỡng lự, thứ nhất, cô quả thực không muốn đi, thứ hai, đây là hoạt động của câu lạc bộ cosplay, mình không đi thì không nể mặt cũng không hay, tuy cô không thích Cao Văn, nhưng ở đây vẫn có những thành viên khác nữa.

“Vậy Sở Phàm phải làm sao? Sở Phàm đi cùng chúng tớ nhé.” Bảo Nhi nhìn Sở Phàm, thì thấy Sở Phàm lắc đầu.

“Các cậu đi chơi đi, tớ còn có việc phải làm.”

Lúc này e rằng Mộng Dao đang đói meo ruột, đang chờ cơm mà anh đem về, còn đi hát nữa thì không biết cô ấy sẽ phải chờ đến bao giờ.
“Ôi trời, Sở Phàm đã đi hát karaoke bao giờ đâu? Đến mấy nơi như vậy chẳng phải sẽ khiến cậu ta sợ xanh mặt à, người ta là sinh viên nghèo vượt khó, để cậu ta về đi, chúng mình đi hát là được rồi.”

Bữa ăn vừa rồi đã bị tên Sở Phàm này làm cho mất ngon, Cao Văn làm sao có thể để anh lại đi hát karaoke nữa? Như vậy chẳng khác nào đi làm hỏng chuyện tốt của hắn à?

“Đi thôi đi thôi, tớ đi thanh toán đã, mọi người ở bãi đỗ xe chờ tớ đi, xe của tớ và của Chung Tuấn vừa đủ chở mọi người đấy.”

Không chờ cho Bảo Nhi phản đối, mọi người cùng đi ra, hai người con gái kéo tay Bảo Nhi, rồi đi theo Chung Tuấn đến bãi đỗ xe.

Chung Tuấn lái con xe Toyota, là xe cũ mà bố cậu ta không đi nữa nên để lại cho cậu ta đi, nhưng được Chung Tuấn rửa lại sạch sẽ, còn dán decan màu xám bạc, trông không khác gì xe mới cả, chiếc Audi A4 đỗ bên cạnh chính là xe mà Cao Văn mới mua, nội thất bên trong toàn màu đỏ tươi, giống như Porsche, rất có phong cách.
Nhưng kiểu nội thất đó lắp vào chiếc Audi A4 lại không hợp, hoặc có thể nói là cái lòng hư vinh của hắn quá mạnh.

“Tớ muốn ngồi xe của Cao Văn, woa, Audi đẹp thật đấy, sau này ra trường đi làm, tớ cũng phải mua một chiếc mới được.” Đào Tiểu Vũ đã chui vào ngồi bên ghế phụ, trông như thể vị trí đó vốn là của cô ta vậy.

Vốn dĩ Cao Văn định bảo Đào Tiểu Vũ xuống xe, để Bảo Nhi lên ngồi ghế phụ, nhưng thấy Bảo Nhi có vẻ không muốn lên xe hắn cho lắm, nên cũng thôi luôn cái ý định đó, Đào Tiểu Vũ cũng thuộc kiểu gái xinh, mắt to ngực bự, hơn nữa lại thích hắn, nếu chơi bời thì cũng được đấy.

“Rầm!”

Chung Tuấn đang lùi xe, sau khi nghe thấy âm thanh đâm vào xe khác xong, cả con người Chung Tuấn bắt đầu lo sợ.

“Không phải chứ? Đen đủi vậy? Chung Tuấn, kỹ thuật lái xe của cậu không được rồi, sao lại đâm vào xe của người ta như thế?” Mấy người ngồi hàng ghế sau vội vàng thò đầu ra cửa sổ ngoái nhìn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều sợ như kẻ mất hồn.

Vì chiếc xe mà Chung Tuấn đâm trúng lại chính là chiếc xe Bentley màu hồng đỗ bên cạnh xe của cậu ta.

“Thôi xong, sao lại đâm vào con xe này chứ? Lâu lắm rồi chưa lái xe, nên cũng không thuần thục lắm, giờ làm sao đây?”

Chung Tuấn vội vàng xuống xe, chiếc Toyota của cậu ta đâm trúng vào đuôi xe Bentley màu hồng đó, lớp sơn bị sạt một mảng lớn, phía bên cạnh cũng bị móp méo chút ít.

“Con xe này đắt làm nhỉ?”

“Không biết, nghe nói Bentley cũng phải hàng triệu đấy.” Mấy cô gái nói với vẻ sốt sắng.

Chung Tuấn như chết lặng: “Con xe này ba triệu đấy, loại xe Bentley Continental, nguy rồi, thôi xong rồi, chỗ sơn bị sạt kia ít nhất cũng phải vài chục nghìn, mẹ kiếp, tiền tiêu vặt của bố mày đấy.”

“Hả? Có mảng bé tí thế kia mà mấy chục nghìn á? Cứ như làm bằng vàng không bằng?”
Con gái không hiểu nhiều về xe cộ, chỉ cảm thấy bị sạt có mỗi chỗ sơn đó thôi, mà cần tận mấy chục nghìn? Đắt gì mà kinh thế? Nếu tính như vậy cả con xe chắc chắn không chỉ hơn ba triệu thôi đâu.

Bọn họ không hề biết riêng linh kiện của chiếc siêu xe này còn đắt hơn nữa.

“Cái gì, chỉ hơn ba triệu? Xe này là Bentley phiên bản giới hạn, màu hồng này cũng đâu phải là dán decan mà là màu sơn tự có của nó đấy, loại xe này trên thế giới cũng chỉ có hơn hai trăm chiếc, giá của nó lên tới hàng chục triệu ấy chứ, cậu làm sạt mất mảng sơn như thế, lại còn móp méo nữa, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn, chứ cậu muốn bồi thường vài chục nghìn cho xong chuyện à? Thế thì cậu cũng phải hỏi xem chủ của con xe này có đồng ý hay không.”

Lúc này, hai cậu thanh niên bước từ con xe Ferrari đỗ ở phía sau đi ra, thấy cảnh tượng đó liền cười với vẻ chế nhạo.
Chung Tuấn mặt đỏ bừng, không dám hé một lời nào.

Đi xe Ferrari thế kia cũng biết là con nhà giàu không cùng một đẳng cấp với bọn họ, nếu đôi co với bọn họ thì chắc chắn chỉ có thiệt vào thân.

Lúc này người quản lý bãi đỗ xe cũng nhìn thấy được tình hình ở phía bên này, anh ta sợ quá vội vàng chạy tới.

“Mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy? Sao đâm vào xe của khách VIP thế kia? Các anh xong rồi, tất cả mọi người đứng im ở đây cho tôi, không được chạy, camera cũng đã ghi lại được hình ảnh của các anh, để tôi đi tìm chủ nhân chiếc xe đã, rồi đến tính sổ với các anh!”

Người quản lý bãi đỗ xe đi tìm Sở Phàm.