Chàng Rể Phế Vật

Chương 719: Nguyên bưu bại trận




Trương Dũng cầm hai thanh gậy sắt bị đứt ngang trong tay, thân thủ nhanh như tia chớp... Trong đầu anh ta luôn luôn nhớ rõ, nhớ rõ từng câu từng chữ trong bộ công pháp tàn sát mà Trần Xuân Độ đã giao cho anh ta!

Giờ phút này, những ngón đòn mà anh Trần đã dạy cho anh ta lúc trước, lần lượt hiện lên trong đầu, tựa như đã được khắc ghi vào trong não bộ! Đồng thời, thân pháp của anh ta cũng bùng nổ hẳn lên, nhanh như tia chớp!

"Ầm ầm ầm!" Trương Dũng lướt tới đâu, tiếng hét thảm vang vọng tới đó! Mã tấu của đám tay chân kia căn bản không lại gần được người anh ta...

Đám tay chân trực tiếp bị đánh ngã nhào xuống đất hoặc là bay ra ngoài, toàn trường nhuộm đẫm màu máu!

Nhiều người như vậy lại bị một chiêu của Trương Dũng đánh bay như con búp bê rách, đúng là vô cùng kinh khủng!

"Chết tiệt! Ông đây phải giết chết mày!" mặt mày Nguyên Bưu trở nên dữ tợn, anh ta nổi giận đùng đùng, cơ thể cao to tận một mét chín như con chúa sơn lâm rung lên, sát khí quanh hai thanh lợi khí trong tay tăng vọt, chém thẳng về phía Trương Dũng! Mỗi một chiêu đều là đòn trí mạng!

Trương Dũng biến sắc, cơ thể nhanh chóng lui về phía sau nhưng vẫn không thể né hết tất cả các đòn, trên người có vô số chỗ bị thanh đao lướt qua, máu thấm qua áo, rất lạnh!

Nguyên Bưu tựa như một con quỷ phát điên, múa may thanh đao trong tay, thề phải chém gã đàn ông dám ngăn cản anh ta này thành thịt vụn! Hôm nay, anh ta muốn đại khai sát giới!

Trương Dũng cố nén cơn đau truyền từ vết đao trên người xuống, trong đầu cố gắng nhớ lại thân pháp mà Trần Xuân Độ đã dạy cho anh ta. Những hình ảnh kia không ngừng lập lòe trong trí óc!

Cuối cùng Trương Dũng cũng ra tay! Anh ta bước từng bước về phía trước, thân pháp đột nhiên tăng tốc, như hóa thành dòng điện, hai thanh sắt trong tay oanh tạc dữ dội khắp nơi!

"Rầm rầm!" Thanh sắt đập mạnh lên mặt Nguyên Bưu! Cả người Nguyên Bưu chấn động, sau đó trực tiếp bị đánh cho liên tục lùi ra sau!

Lúc này, anh ta càng thêm tức giận, mặt mày cũng càng thêm dữ tợn... Trường đao trong tay vung lên, chuẩn bị tung đòn phản kích...

Nhưng thân pháp của Trương Dũng lại nhanh hơn, dồn dập xông lên!

"Ầm ầm ầm!"

Lại thêm mấy đòn tấn công kịch liệt!

Phần ngực Nguyên Bưu chấn động... Rốt cuộc cơ thể cũng không chịu nổi nữa, bay thẳng ra ngoài, máu tươi phun ra như suối!

Trương Dũng nhanh chóng chớp lấy thời cơ, tung người nhào tới, đá một cú thật mạnh vào người Nguyên Bưu. Lực chân vô cùng mạnh, trực tiếp đè một người cao tận một mét chín như Nguyên Bưu nằm bẹp dí trên đất, không thể động đậy!

Toàn trường tĩnh lặng như tờ!

Đám đàn em cũng vô cùng sửng sốt, cứ thể trợn trừng mắt, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt! Giờ phút này, tất cả mọi người không hẹn mà cùng run rẩy, không một ai dám tiến lên nữa!

Đám bảo vệ cấp dưới đang đứng gác trước tòa cao ốc Lê Thị cũng hóa đá! Trời ạ, không ngờ, Giám... Giám đốc Trương lại trâu bò đến vậy?! Cmn, đúng là thâm tàng bất lộ!

Nguyên Bưu bị Trương Dũng dẫm đạp dưới chân, cơ thể ra sức giãy dụa, mặt mày lộ ra vẻ dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu!

"Mày... Là ai!!" Nguyên Bưu nổi giận quát lớn, có thể nhìn ra lúc này anh ta đang tức giận cỡ nào. Ngay trước mặt bàn dân thiên hạ lại bị người khác dẫm tới không ngóc đầu lên nổi, nỗi sỉ nhục này thật đúng là sự ô nhục đối với anh ta! Điều này khiến anh ta khó lòng chịu nổi!

Vẻ mặt Trương Dũng vẫn nghiêm túc như trước, anh ta từ tốn lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó thong thả trả lời: "Giám đốc an ninh của tập đoàn Lê Thị, Trương Dũng."

"Phụt!" Nghe thấy câu này, Nguyên Bưu lại phun mạnh ra thêm một ngụm máu! Anh ta, mẹ kiếp, anh ta vậy mà lại bị một gã giám đốc an ninh đánh đại? Hơn nữa còn bị anh ta dẫm đạp dưới chân? Chết tiệt, đây chắc chắc là nỗi nhục lớn nhất trong đời anh ta!

Nguyên Bưu bị đè bẹp dí dưới đất, cả người không ngừng run rẩy: “Ông đây cảnh cáo mày... Mau mau thả ông ra, nếu không, ông sẽ chém chết cả nhà mày!"

Nghe thấy lời uy hiếp của Nguyên Bưu, Trương Dũng càng dẫm mạnh thêm!

"Hự!" cơ thể to lớn của Nguyên Bưu không chịu nổi lực chân của anh ta, miệng lại phun ra một đống máu, trông vô cùng chật vật!!

...

Sáng sớm, Trần Xuân Độ lái một chiếc Maybach, ung dung thong thả chạy tới tòa cao ốc Lê Thị.

Khi xe chạy tới cửa tòa cao ốc... Trần Xuân Độ có hơi sững sờ...

Anh bước xuống xe, nhìn khung cảnh hỗn loạn đầy đất trước mắt, mặt mày đờ hẳn ra, mê mang không hiểu.

Một đám tay chân nằm rạp trên đất, đau đớn la hét, đống vũ khí văng tung tóe khắp nơi, hệt như mới nãy đã có chuyện gì vô cùng man rợ, máu me vừa diễn ra...

Giám đốc an ninh Trương Dũng thì đang đạp một chân lên người Nguyên Bưu, cả người đứng lặng tại chỗ hệt như pho tượng đá.

"Chuyện gì?" Trần Xuân Độ mơ màng hỏi.

Trương Dũng trưng ra vẻ mặt trịnh trọng, chỉ xuống Nguyên Bưu ở dưới chân, lạnh lùng nói: “Anh Trần... Vừa nãy người này dẫn đàn em tới đây đập phá, nói muốn chém chết anh! Cuối cùng đã bị em cản lại!"

Trần Xuân Độ càng thêm hoang mang, ánh mắt lướt xuống Nguyên Bưu đang nằm dưới đất, sao nhìn anh ta quen thế nhở?

Đúng vào lúc này, Lê Kim Huyên cũng chậm rãi tiến tới từ phía sau, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm gã đàn ông trên đất, khó hiểu hỏi: “Nguyên Bưu?"

Trần Xuân Độ vỗ đầu một cái, nhớ ra rồi!

"Ôi chao! Đây không phải là cậu cả nhà họ Nguyên sao?" Trần Xuân Độ nở nụ cười thô bỉ, chạy tới trước mặt hai người, còn thích thú châm một điếu thuốc.

Nguyên Bưu bị Trương Dũng dẫm dưới chân, cơ thể to lớn run rẩy kịch liệt, mặt mày dữ tợn: “Mẹ mày! Trần Xuân Độ! Tao phải chém cả nhà mày!"

"Ái chà... Lời nói này của cậu cả Nguyên nghe thật khí phách, nhưng cả người của cậu cả Nguyên đang bị đè dưới chân người ta kìa, thế mà vẫn còn muốn chém tôi nữa à?" Trần Xuân Độ ngồi xổm xuống, phun thẳng một ngụm khói lên mặt Nguyên Bưu khiến anh ta ho khan kịch liệt vì sặc.

"Mẹ cả nhà mày! Mau thả tao ra!" Nguyên Bưu gầm lên, giận dữ rít gào.

"Chát!" Trần Xuân Độ miệng ngậm điếu thuốc, trực tiếp giơ tay tát mạnh một phát vào cái đầu heo của Nguyên Bưu!

"Hự!" một bạt tai này khiến máu tươi trong miệng Nguyên Bưu lại tuôn ra, vô cùng thê thảm!

" Mẹ! Mày cmn dám đánh tao? Tao phải giết chết cả nhà mày!" Nguyên Bưu vẫn tiếp tục dữ tợn rít gào, miệng chảy đầy máu loãng, vô cùng đáng sợ!

"Chát!" Trần Xuân Độ lại giáng thêm một bạt tai nữa, lực tay cực lớn, Nguyên Bưu trực tiếp bị tát rụng mấy cái răng!

Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng can ngăn: “Trần Xuân Độ, bỏ đi... Thả anh ta ra đi."

Mặt mày Nguyên Bưu run lên kịch liệt vì giận: “Cút mẹ mày đi! Trần Xuân Độ! Hôm nay, sau khi trở về, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Ông đây phải chém mày ra thành tám khúc! Mẹ! Còn mày nữa, Lê Kim Huyên! Một ả đàn bà đê tiện như mày, có cho ông đây cũng chẳng thèm chơi,!"

"Đúng là không sợ chết..." đồng tử Trần Xuân Độ hơi co lại, vung tay lên,

Tiếng bạt tai vang lên liên hoàn!

Cơ thể Nguyên Bưu hệt như một con heo bị xẻo thịt, máu tươi tuôn ra khỏi miệng như suối, hai hàm răng bị tát rụng hết, cả người không ngừng run lên như con heo hấp hối sắp chết!

"Tao, mẹ...cả nhà mày... Nhà họ Nguyên của tao... Chắc chắn sẽ tung hết toàn lực đuổi giết mày...!" thân thể Nguyên Bưu run rẩy không ngừng, nhưng anh ta vẫn cứng đầu như trước... Cậu chủ nhà họ Nguyên hình như không sợ chết!

Trần Xuân Độ nở nụ cười, nụ cười đầy ý mỉa mai: “Cậu cả Nguyên à, tôi và cậu không thù không oán, cậu lại vô duyên vô cớ chạy tới đây gây sự với tôi, Chuyện này nghe có hợp lý chút nào không?"

"Mẹ mày!" Nguyên Bưu nổi giận, dữ tợn mắng: “Trần Xuân Độ... Chỉ cần mày còn ở lại thành phố T ngày nào, ông đây chắc chắn sẽ dí theo giết mày đến chết!"

Trong mắt Trần Xuân Độ vẫn lẳng lặng không một gợn sóng, cứ thể bình thản nhìn anh ta.