Chàng Rể Phế Vật

Chương 718: Nguyên bưu tự tới tìm đánh




“Trần Xuân Độ chẳng qua chỉ là một tên tài xế mà thôi, Lê Kim Huyên cũng sẽ không vì một tên tài xế mà xung đột với anh đâu, huống hồ chi, đây chính là cơ hội tốt nhất để anh nổi danh vang dội rồi!” Nguyên Sơn nói rất chậm, giọng nói lại lạnh như băng.

“Nổi danh vang dội?” Nguyên Bưu nghe thế thì ánh mắt có vẻ nghiêm túc hơn hẳn, cảm xúc anh ta đã xao động.

“Đúng thế! Nếu anh Nguyên đây muốn thì, hiện tại cả thành phố T đang rơi vào hỗn loạn, nếu anh có thể thừa dịp này mà thẳng tay xử lý luôn cái tên Trần Xuân Độ kia, vậy là xem như đã nổi danh khắp thành phố T rồi! Một chiêu này không những có thể giết gà dọa khỉ, mà còn khiến cho tên tuổi của anh nổi lên. Loạn thế sinh anh hùng, có lẽ, anh chính là anh hùng!” Giọng điệu Nguyên Sơn vô cùng âm lãnh, cười tà nói.

“Anh hùng?” Ánh mắt Nguyên Bưu nghiêm túc hẳn lên, con ngươi sáng lên trông thấy. Anh hùng, Đúng vậy, Chỉ cần giết cái tên Trần Xuân Độ thì anh ta sẽ trở thành anh hùng! Danh tiếng anh ta ở thành phố T này sẽ được nâng lên một tầng cao mới!

“Được rồi! Thế thì giết chết tên Trần Xuân Độ kia, giương cao tên tuổi của nhà họ Nguyên tôi đây!” Nguyên Bưu quát chói tai, vỗ cái “bộp” xuống bàn kính. Mặt kính vỡ tan trong nháy mắt!

Lúc này, trong mắt Nguyên Bưu ngập tràn sát khí. Cái tên Trần Xuân Độ kia cứ thích trêu chọc nhà họ Nguyên mãi không thôi, anh ta nhất định phải giết chết được tên khốn đó, để nổi danh vang dội!

Nguyên Sơn đứng bên cạnh thầm vui mừng. Cuối cùng thì anh họ đã đồng ý ra tay. Thế lực của anh họ là một trong thế lực đáng sợ ở thế giới ngầm này! Thủ đoạn của anh họ cũng rất tàn nhẫn, chỉ cần anh họ ra tay thì cái tên khốn khiếp đó chắc chắn sẽ chết!

Đêm tối ở thành phố T dài vô tận, có người bù đầu nghĩ ngợi tìm cách giết người liếm máu, có người thì đang dịu dàng dây dưa với Tôn Giai Giai trong căn hộ của cô ta, xuân ý dạt dào.

Trần Xuân Độ ôm Tôn Giai Giai. Hai người họ rất mệt mỏi nhưng vẫn dính nhau như sam. Giờ phút này hai người họ ngọt ngào như một cặp tình nhân, tựa sát vào nhau.

Ngón tay mềm mịn của Tôn Giai Giai đang mân mê vẽ vòng tròn trên ngực Trần Xuân Độ, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.

Trần Xuân Độ miệng hút thuốc, tay ôm Tôn Giai Giai vào lòng. Hai người họ ngọt ngào hơn đường, lẳng lặng nghỉ ngơi.

“Trần Xuân Độ, Quan hệ của hai chúng ta bây giờ, tính là thế nào đây?” Mái tóc dài của Tôn Giai Giai rối tung, cô ta khe khẽ thì thầm.

Trần Xuân Độ nghe thấy thế, trong giây lát ngây ngẩn cả ra. Quan hệ gì? Rốt cuộc thì quan hệ giữa anh với Tôn Giai Giai bây giờ là như thế nào? Chuyện này đến chính bản thân anh cũng không biết nữa.

“Chắc là, bạn đi?” Trần Xuân Độ chột dạ trả lời. Bản thân anh cũng không biết nên đối mặt với phần tình cảm này như thế nào. Không phải là anh không muốn chịu trách nghiệm, mà là anh không dám. Trên lưng anh đang gánh quá nhiều nợ máu, thân phận thì cực kỳ mẫn cảm. Anh không muốn Tôn Giai Giai dính líu vào những chuyện máu me đáng sợ này chút nào.

Tôn Giai Giai nghe vậy, khóe miệng nâng lên thành một độ cong, cô ta nở nụ cười như được giải thoát và buông lỏng.

“Ừm, em cũng nghĩ thế. Trần Xuân độ này, em với anh cũng không hợp nhau lắm, không thể nào ở bên nhau. Hy vọng, sau này chúng ta sẽ không thế này nữa.” Giọng Tôn Giai Giai nói nhỏ, âm thanh dễ nghe đến nao lòng.

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, cảm thụ mùi vị ngọt ngào và sự dịu dàng của cô ta. Một đêm này, hai người họ yên tĩnh đến lạ, không ai nói thêm gì nữa.

...

Tia nắng trong veo từ từ ló dạng trên bầu trời phía đông.

Trước cửa tập đoàn Lê Thị, Trương Dũng đã đến công ty từ sớm. Anh ta đang tiến hành giao ban cho đám nhân viên an ninh dưới trướng mình.

Vào lúc này, một đám đông người mặc đồ đen trùng điệp đi tới từ các gốc phố!

“Giám, giám đốc Trương!” Mặt mày đám nhân viên an ninh tái mét, run rẩy chỉ vào đám mặc đồ đen đang đi tới kia, Đến giọng nói cũng run lẩy bẩy!

“Ầm ĩ cái gì thế hả?” Trương Dũng vỗ đầu một tên cấp dưới, sau đấy nhìn chằm chằm theo hướng tay người đó đang chỉ,

Giây tiếp theo, Trương Dũng giật nảy mình, ánh mắt anh ta trợn to, đờ đẫn. Mặt mày ngây ngốc nhìn đám đông hung ác đang đi tới từ con phố đối diện!

Đám người đằng đằng sát khí, tay cầm binh khí hạng nặng. Mấy trăm món vũ khí bằng sắt lấp loé trong tay, ánh lên tia sáng lãnh lẽo đáng sợ dưới ánh mặt trời!

Nguyên Bưu sát khí đằng đằng vác một thanh đao siêu to trên vai, trông cứ như là Quan Công vậy. Anh ta nổi giận đùng đùng, sải bước đi về phía này. Theo sau anh ta là mấy trăm tên đàn em! Hôm nay, anh ta muốn đại khai sát giới!

Đám nhân viên an ninh đứng trước cửa tòa cao ốc Lê Thị bị dọa đến mức chân nhũn cả ra, mất hết phong thái điềm tĩnh ngày thường, chân cứ run như cầy sấy. Ôi mẹ ơi, hôm nay sẽ có thảm án đó!

Mặc dù trái tim trong lồng ngực Trương Dũng đang đập bình bịch liên hồi vì căng thẳng nhưng anh ta vẫn phản ứng nhanh nhạy! Anh ta nhanh nhẹn cầm cây gậy sắt đặt trong phòng bảo vệ lên, ưỡn ngực xông tới!

“Này! Các người là ai? Đứng lại hết cho tôi!” Tay Trương Dũng cầm chặt thanh sắt, không hề sợ hãi mà quát to, ý đồ ngăn cản đám người kia lại!

“Gọi tên Trần Xuân Độ kia xuống đây chịu chết đi!” Nguyên Bưu vác đao lên vai. Sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu mang đậm sát ý!

Nghe anh ta nói thế, hai mắt Trương Dũng trợn trừng hẳn lên!

“Càn rỡ! Tập đoàn Lê Thị chúng tôi là nơi làm ăn buôn bán chứ không phải là chỗ cho mấy người tự ý làm bậy làm bạ! Mau cút đi nhanh lên!” Trương Dũng quát lên, tựa như mấy trăm tên đàn em xã hội đen kia chẳng là gì trong mắt anh ta!

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh!

Một bên là mấy trăm tên đứng túm tụm vào nhau đối đầu với Trương Dũng chỉ có một thân một mình, Cục diện này quá khủng khiếp! Trương Dũng trông mà nhỏ bé đến lạ.

Nguyên Bưu vác đao trên vai, thân hình mét chín khôi ngô trông cứ như chiến thần Quan Công vậy. Sắc mặt anh ta dữ tợn, quát to: “Chém cho tao!”

Hừ! Nhóm đàn em côn đồ sau lưng anh ta mặt mày hung dữ. Cả trăm người cầm hung khí sắc bén, hung dữ chạy tới. Cảnh tượng này quá khủng bố!

Sắc mặt Trương Dũng tái mét! Anh ta cầm chặt gậy sắt, xông về phía mấy trăm người đang lao lên kia!

Anh ta là học trò của anh Trần! Anh ta từng được anh Trần tận tay chỉ điểm từng bước. Trong thời khắc mấu chốt như thế này anh ta nhất định phải đứng ra!

Đám người đông nghìn nghịt đối đầu với một mình Trương Dũng. Giây phút này như đang ngừng lại!

Trương Dũng có một thân một mình... Trong nháy mắt lập tức chìm nghỉm vào trong đám người đông nghìn nghịt!

Mã tấu vung lên, Tiếng kêu thảm thiết vang dội cả một góc trời!

“A!” Nhưng bỗng nhiên, tình thế thay đổi.

Từng tên, từng tên côn đồ như thể bị cỗ lực lượng nào đó đánh bay ra ngoài!

Không lâu sau, đám người dày đặc lùi ra thành vòng tròn! Cây gậy trong tay Trương Dũng tựa như vũ khí của chiến thần vậy, tung hoành ngang dọc sát phạt đám người trước mắt này!

Đám côn đồ bị anh ta đánh bay ra ngoài. Cả đám tận mấy trăm người nhưng không một ai dám lại gần anh ta!

"Mẹ mày chứ! Ông đây phải chém chết mày!” Thân hình Nguyên Bưu đột nhiên lao lên đằng trước. Cây đao lớn trong tay anh ta được giơ lên thật cao, một đao chém xuống, trời long đất lở!

Trương Dũng giơ gậy sắt lên đỡ!

“Keng!” Đao to chém xuống, thế như chẻ tre! Không giết không chịu được!

Gậy sắt trong tay Trương Dũng bị chém thành hai nửa trong nháy mắt! Trương Dũng lùi ra đằng sau. Hai khúc gậy sắt bị gẫy lại bay múa trong tay anh ta!

"Keng keng keng,!" Tiếng kim loại va chạm vào với nhau. Trương Dũng và Nguyên Bưu đang đấu nhau dữ dội, sát khí uy nghiêm, thế không thể đỡ!

Thân hình mét chín của Nguyên Bưu mạnh mẽ hơn hổ, lực đao đập mạnh xuống. Đường đao táo bạo mạnh mẽ, giết người không ghê tay!

Đám nhân viên an ninh đứng trước cửa tập đoàn nhà họ Lê đang sốc toàn tập, sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh. Tất cả bọn họ đờ đẫn, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt,

Giờ phút này, giám đốc Trương của bọn họ lại có thể trở nên kinh khủng như thế, cứ như hóa thành một pho tượng chiến thần vậy đó!