Chàng Rể Phế Vật

Chương 510: Uy hiếp chết chóc!




Lê Kim Huyên tỏ vẻ ngờ vực: “Anh Lê, anh đang có ý gì?”

Lê Thần Vũ không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn Lê Kim Huyên, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng. Anh ta đã bị sự kiêu ngạo trong lòng khống chế rồi, anh ta không cho phép kế hoạch của mình thất bại, tuyệt đối không được! Vì vậy, anh ta có thể không tiếc giá nào!

Trần Xuân Độ nắm bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, thờ ơ nhìn Lê Thần Vũ, nói đầy ẩn ý, giọng điệu cũng thâm sâu: “Anh Lê, anh thế này là muốn động tay động chân à?”

Đây là nhà họ Lê ở Yên Kinh, là địa bàn của Lê Thần Vũ, Trần Xuân Độ không muốn xung đột chính diện với Lê Thần Vũ, vì anh sợ Lê Kim Huyên sẽ bị thương. Nhưng, như vậy không có nghĩa là anh không dám! Nếu Lê Thần Vũ chán sống thì anh không ngại tạo ra một địa ngục ngay tại đây!

“Trần Xuân Độ, anh nghĩ hôm nay anh có thể sống sót để ra khỏi đây sao?” Lê Thần Vũ lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói u ám mang theo tia sát khí dữ tợn!

Trong sảnh tiệc, toàn bộ khách khứa của nhà họ Lê tim đập mạnh, quả nhiên Lê Thần Vũ muốn ra tay rồi! Trước đó bọn họ tò mò, tại sao Lê Thần Vũ lại mời một cô gái đã bị đuổi ra khỏi gia tộc đến tham gia bữa tiệc, quả nhiên đây là bữa tiệc Hồng môn yến do Lê Thần Vũ sắp đặt!

Lê Thần Vũ nâng ly, chậm rãi đi về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, cùng với bước chân từ từ của anh ta, lại thêm một nhóm vệ sĩ nữa bao vây bên ngoài đám vệ sĩ vốn đang bao vây chật kín ở xung quanh! Trên tay mỗi người đều cầm súng đen ngòm lạnh lẽo.

Bầu không khí lập tức biến thành gươm súng sẵn sàng!

Các khách khứa có mặt đều sợ hãi lui lại, hôm nay... cuối cùng Lê Thần Vũ cũng ra tay rồi! Trước đây Lê Hồng thanh trừng nội bộ nhà họ Lê, xuống tay rất quyết đoán. Hôm nay, Lê Thần Vũ muốn tái hiện lại phong độ của Lê Hồng, thành một bữa tiệc máu sao?

Ánh mắt Trần Xuân Độ hơi khựng lại, siết chặt đôi nắm đấm, gân xanh nổi lên, mạch máu như căng chặt!

“Lê Thần Vũ, tôi tôn trọng anh và Lê Hồng là anh hùng, tha cho anh một mạng, giờ xem ra là tôi quá mềm lòng rồi.” Giọng Trần Xuân Độ thản nhiên nhưng lại lộ ra sự sắc bén không chống cự được!

Người nhà họ Lê ở xung quanh thầm run rẩy, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc!

Bọn họ không ngờ Trần Xuân Độ lại phách lối như vậy, còn nói bản thân tha cho Lê Thần Vũ một mạng!

Mọi người ngạc nhiên, Trần Xuân Độ này... kiêu ngạo quá rồi! Cậu ta thật sự không muốn sống nữa sao? Lại dám nói với Lê Thần Vũ như vậy?

Lê Thần Vũ mặt mày u ám, mang theo vẻ kiêu ngạo và sát khí: “Dựa vào anh? Ở trước mặt tôi, anh chỉ là một con kiến thôi.”

Mọi người biến sắc, chính xác... Trước mặt Lê Thần Vũ, Trần Xuân Độ này chỉ là một con kiến...

“Người đàn ông này gặp rắc rối to rồi... Cậu Lê muốn giết tận sao...”

“Đừng nói là cậu Lê, anh không thấy từ đầu đến cuối Lê Hồng không nói lấy một câu à? Đây rõ ràng là đồng ý với những gì Lê Thần Vũ làm. Sắc mặt cậu Lê cũng rất khó coi, trời ơi... Không ngờ Trần Xuân Độ này lại cùng lúc đắc tội với hai vị Bồ Tát... Hôm nay anh ta chín phần chết một phần sống rồi!”

Mọi người ở phía xa xì xào bàn tán, vẻ mặt ai nấy cũng kinh hãi. Xung đột đột ngột ở đây hôm nay chấn động quá.

Lê Hồng nãy giờ vẫn không mở mắt, như thể đã ngủ rồi vậy.

Lê Thần Vũ ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng. Anh ta đã quyết định rồi, hôm nay phải ra tay! Trận hôm nay quyết không được thất bại, cho dù phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn!

“Kim Huyên, cô thật sự không suy nghĩ thêm sao? Hai nhà Lê Trương liên hôn chỉ có lợi chứ không có hại.” Giọng Lê Thần Vũ đáng sợ, mang theo vẻ uy nghiêm không thể chống cự, như thể lời anh ta nói là mệnh lệnh, không được từ chối.

Vẻ mặt Lê Kim Huyên lạnh tanh, cuối cùng không nhịn được nói: “Lê Thần Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không trở thành vật hi sinh của nhà họ Lê, chuyện liên hôn, nhà họ Lê nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Cô chán sống rồi!” Lê Thần Vũ siết chặt tay phải, cuối cùng trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn!

“Ra tay!” Lê Thần Vũ rút điện thoại ra, ấn phím, một tin nhắn đã được soạn sẵn lập tức gửi đi. Chớp mắt, từng tên vệ sĩ của nhà họ Lê đang chờ hành động từ bên ngoài xông vào, ngay khoảnh khắc đó, sát khí hừng hực lập tức tỏa ra!

“Thứ không biết xấu hổ, lần này cô chết chắc!” Trên bàn ăn, dì cả thấy cảnh này, cuối cùng cũng cười ha hả không che giấu nữa, vẻ mặt đầy giễu cợt.

“Còn dám nói Thần Vũ nhà chúng ta, không coi lại bản thân mình xem là thứ gì đi.” Dì hai lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.

“Lần này Thần Vũ đã chuẩn bị rồi, liên hôn là cho cô ta cơ hội, cô ta đã không muốn thì Thần Vũ cũng không cần giữ lại cô ta nữa.”

Các bà cô bà thím của Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, vẻ mặt đầy mỉa mai.

“Không!”

Lê Kim Huyên quay đầu, thấy biển người từ cổng nhà họ Lê xông vào, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng!

Tô Loan Loan cũng lao đến bên cạnh Lê Kim Huyên, kéo cô ra phía sau, lúc cô ta nhìn thấy đám người từ ngoài cổng xông vào, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi!

Vì lần này, quả thực Lê Thần Vũ đã mai phục rất nhiều sát thủ!

Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn Lê Thần Vũ đầy ẩn ý. Lê Thần Vũ cầm lý rượu đứng đó, nhìn về phía Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên với ánh mắt lạnh như sương.

Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng thầm nói: “Cho dù mày là Long Vương, tao dùng chiến thuật biển người thì mày làm thế nào để bảo vệ Lê Kim Huyên. Chỉ cần bất cẩn chút thôi mà Lê Kim Huyên sẽ bị nhấn chìm trong biển người!”

Lê Thần Vũ mặc vest, quần áo bảnh bao đứng ở đó, nhìn ba người nhóm Lê Kim Huyên bị bao vậy. Anh ta tao nhã nhấp một ngụm rượu, trên mặt lóe lên vẻ hung tợn, bỗng lên tiếng: “Ra tay!”

“Xẹt xẹt xẹt!

Từng tên vệ sĩ đồ đen lần lượt vung dao! Từng tia sáng màu trắng lạnh lẽo của dao lóe lên, nhiệt độ không khí điên cuồng giảm xuống.

Lê Kim Huyên nhắm mắt, cô đã chuẩn bị tâm lý để chết rồi.

Sự nguy hiểm trong bữa tiệc Hồng môn này vượt xa tưởng tượng của cô.

“Kim Huyên.” Lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên nhẹ giọng nói.

Lê Kim Huyên mở mắt, thấy anh đang nhìn cô.

“Sợ sao?” Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng hỏi.

“Không sợ.” Lê Kim Huyên lắc đầu, khẽ đáp.

“Các người đã muốn làm đôi uyên ương liều mạng, vậy tôi tác thành cho các người!” Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng dữ tợn!

“Ra tay!” Lê Thần Vũ ra lệnh, sát khí lập tức lan tràn!

“Dừng tay!”

Lúc này, đột nhiên bên cạnh Lê Thần Vũ truyền đến một giọng nói, Lê Thần Vũ quay đầu, thấy Lê Hồng không biết mở mắt từ khi nào, kịp thời bảo dừng.

“Gia chủ.” Lê Thần Vũ hơi sửng sốt và khó hiểu.

“Đủ rồi.” Lê Hồng quét mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ giây lát, bỗng lên tiếng: “Các người đi đi.”

“Đi?” Vẻ mặt anh tuấn của Lê Thần Vũ khựng lại, sau đó sững sờ, không phản ứng lại kịp.

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên cũng ngẩn người, Tô Loan Loan phản ứng lại trước, kéo Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên vội đi ra ngoài.

Đám vệ sĩ đồ đen chặn đường họ cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ mai phục lâu như vậy, cuối cùng Lê Thần Vũ vừa ra lệnh thì Lê Hồng bảo dừng, rốt cuộc giờ bọn họ nên nghe ai đây?

Bọn họ không hiểu ra sao, mà Lê Hồng thấy bọn họ thờ ơ thì cau mày: “Tôi nói các người không nghe thấy sao? Mau tránh ra!”

Đám vệ sĩ nhìn sắc mặt tối sầm của Lê Thần Vũ, chỉ có thể tránh đường.

“Thế này...” Tất cả khách khứa của nhà họ Lê ở hiện trường đều không ngờ đến sự thay đổi này, ai ấy cũng ngẩn ra, các bà cô bà thím của Lê Thần Vũ lại càng mù mờ hơn.

Sắc mặt Lê Thần Vũ tối sầm, không nói lời nào mà nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi ra khỏi cổng nhà họ Lê, cuối cùng anh ta nhìn Lê Hồng, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng khó hiểu.

Anh ta không hiểu vì sao Lê Hồng làm vậy.

Sau khi nữ thần Tổng giám đốc ra khỏi khách sạn, một chiếc ô tô màu đen yên lặng đỗ ở cổng nhà họ Lê.

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lên trước, vừa định mở cửa xe ngồi vào trong, đột nhiên ánh mắt Trần Xuân Độ sững lại, nghiêm túc nói với Lê Kim Huyên: “Em lui ra!”

Lê Kim Huyên ngơ ngác, dường như ý thức được có chuyện gì đó không ổn, cô nghe lời lui ra.

“Xa thêm chút nữa.” Trần Xuân Độ cứ bảo Lê Kim Huyên lui xa cả trăm mét.

Sau đó anh nằm bò xuống, chui vào dưới gầm xe Mercedes – Benz.

Trần Xuân Độ chui vào gầm xe... Có thể nhìn thấy rõ ràng các linh kiện của xe, ngay sau đó, đôi mắt Trần Xuân Độ khựng lại, phát hiện một tia sáng màu đỏ yếu ớt đang không ngừng lóe lên... Như thể toát ra hơi thở chết chóc!

Trần Xuân Độ chậm rãi sáp đến trước tia sáng màu đỏ, quan sát kỹ lưỡng, đây... là một quả bom điều khiển từ xa!

Trên mặt Trần Xuân Độ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười lộ ra vẻ nghiền ngẫm!

Trần Xuân Độ thao tác hai ba cái, thành thạo tháo quả bom hẹn giờ xuống.

Ở phía xa, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm gầm xa, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng phức tạp, từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của cô hơi hỗn loạn... ngày càng lo lắng...

Nếu một giây sau Trần Xuân Độ không ra, cô sẽ không chút do dự mà lao tới!

Lúc Lê Kim Huyên đang thấp thỏm lo lắng, một dáng người từ dưới gầm xe ô tô chui ra.

Lúc này Trần Xuân Độ đã mặt đầy vết bẩn, nhưng dường như anh không hề để ý, còn cười rạng rỡ với Lê Kim Huyên ở phía sau.

Trái tim treo lơ lửng của Lê Kim Huyên cuối cùng cũng thả xuống, đôi mắt xinh đẹp hiện lên cảm xúc phức tạp mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

“Xe nào là xe của Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ tóm lấy một phục vụ ở cổng nhà họ Lê, hỏi.

Phục vụ đó giật mình: “Ai là Lê Thần Vũ?”

Trần Xuân Độ vươn tay, dứt khoát túm lấy cổ anh ta rồi nhấc cả người lên: “Con mẹ nó cậu không biết Lê Thần Vũ là ai sao? Lúc Lê Thần Vũ cho người gắn bom bên xe tôi, cậu không biết sao?”

Người phục vụ dường như sắp không thở được, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy chỉ về chiếc McLaren cách đó không xa.

Trần Xuân Độ ném anh ta ra xa mấy mét, tay cầm quả bom đi thẳng đến trước chiếc McLaren đó.

Trần Xuân Độ dứt khoát đập vỡ cửa kính xe, ném quả bom điện tử vào chiếc xe thể thao.

“Chuyện gì vậy? Vừa rồi anh ném gì vào đó?” Lê Kim Huyên đi tới, ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì, Lê Thần Vũ tặng quà cho chúng ta, anh trả lại thôi.” Trần Xuân Độ cười thản nhiên, dẫn Tô Loan Loan ngồi vào xe, chở nữ thần Tổng giám đốc rời đi.

Không lâu sau, Lê Thần Vũ mặt mày lạnh tanh ra khỏi khách sạn Hilton.

Anh ta quay đầu, nhìn thấy hướng Trần Xuân Độ lái đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười u ám hung tợn: “Các người đã không phối hợp, vậy tôi cũng không cần giữ lại các người nữa.”

Nói xong, Lê Thần Vũ lấy một thiết bị nút bấm điều khiển từ xa trong túi ra, sắc mặt tối tăm lạnh lẽo, phảng phất hơi thở chết chóc.

“Tít.” Lê Thần Vũ cười khẩu, ấn nút điều khiển từ xa.

“Bùm!” Một tiếng động lớn vang lên!

Chiếc McLaren cạnh đó lập tức phát nổ, lửa bùng lên.

Lê Thần Vũ bị sóng xung kích nổ đánh bay ra ngoài! Như thể một con diều đứt dây, bay xa hàng trăm mét.

Lối vào của nhà họ Lê hoàn toàn lộn xộn, rất nhiều người của nhà họ Lê hoảng sợ bỏ chạy tán loạn ra ngoài.

Lê Thần Vũ ngã trên đất, cả người nhếch nhác... Ngực bị chấn động trào một ngụm máu! Anh ta kinh ngạc nhìn ngọn lửa bùng lên, chiếc McLaren biến thành biển lửa... là chiếc xe anh ta thích!

Sắc mặt Lê Thần Vũ trắng bệch, cả người run rẩy... Cơn tức nén vào tim, anh ta bỗng phun ra một ngụm máu nữa!

...

Xe chậm rãi chạy trong màn đêm của thành phố T, trong xe rất yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi thơm trên người Lê Kim Huyên, rất mê hoặc lòng người.

Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau, cô dựa vào lưng ghế, mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Trần Xuân Độ ngồi ở ghế phụ lái thấy thế thì mở nhạc, tiếng nhạc nhẹ vang lên.

“Cảm ơn.” Lê Kim Huyên khẽ nói, giọng nói êm tại lộ tia mệt mỏi.

Trần Xuân Độ hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô: “Làm gì mà cảm ơn anh?”

Lê Kim Huyên toát lên tia sáng không giải thích được: “Cảm ơn anh mở nhạc cho tôi.”

Trong lòng Trần Xuân Độ thất vọng: “Anh còn tưởng em muốn cảm ơn anh chuyện gì chứ...”

“Anh biết không? Tôi rất mệt.” Lê Kim Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói.

“Nhà họ Lê, còn cả vô số gia tộc có thế lực ở Yên Kinh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của tôi...” Giọng Lê Kim Huyên mang theo sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, một mình cô phải chịu quá nhiều, những thứ đó vốn không nên do một mình cô gánh.

Nếu cô là người trong gia tộc, có lẽ gia tộc có thể giúp cô gánh vác rất nhiều, nhưng tất cả chỉ có cô và Lê Duy Dương cùng gánh, áp lực rất lớn.

Trần Xuân Độ không nói gì, cứ thế im lặng lái xe, im lặng lắng nghe. Lúc này, anh sẵn lòng làm một người lắng nghe cô nói, nghe những cảm xúc đã dồn nén trong lòng cô từ rất lâu.

“Có đôi khi, tôi nghĩ... quyết định lúc đầu của ba tôi liệu có đúng không...?”

“Nếu ba tôi không rời khỏi nhà họ Lê, có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra...” Lê Kim Huyên bỗng ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ: “Anh nghĩ, có phải tôi sai rồi không?”

Trần Xuân Độ sửng sốt, chậm rãi nói: “Em không sai.”

Lê Kim Huyên im lặng rất lâu: “Tôi cũng cảm thấy tôi không sai.” Giọng cô có từ tính rất dễ nghe, tựa như giai điệu hay nhất trên đời.

“Em cố chấp và bướng bỉnh hơn anh tưởng tượng.” Trần Xuân Độ cười nói.

“Vậy sao? Anh đang khen tôi hay là chế nhạo tôi?” Lê Kim Huyên chăm chú nhìn anh, khiến trái tim anh rung động.

“Cái này quyết định ở việc em nghĩ thế nào...” Trần Xuân Độ cười.

“Vậy tôi xem như anh đang khen tôi.”

Trần Xuân Độ quay đầu nhìn cô, mặc dù chỉ là góc nghiêng nhưng vẫn xinh đẹp, tinh tế như được mài giũa.

“Người phụ nữ mạnh mẽ bướng bỉnh như em, có phải nửa đời sau của anh sẽ rất khó sống không?” Trần Xuân Độ không khỏi lo lắng, hỏi.

Câu này của anh như kích thích Lê Kim Huyên, nữ thần Tổng giám đốc nhướng đôi mắt xinh đẹp, hung dữ trừng anh: “Im miệng!”

Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Dường như Lê Kim Huyên rất hưởng thụ âm nhạc du dương trong xe, cô nhẹ nhàng cởi giày cao gót, nhắm mắt nghỉ ngơi.