Lê Hiền Thục nhìn sắc mặt chẳng ra làm sao của Lê Hồng, thì đau lòng không thôi, ánh mắt bà ta nhìn Trần Xuân Độ toát lên vẻ giận dữ và căm hận. Bà ta cắn môi, thầm thề rằng, có giỏi thì Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đừng để bà ta bắt được cơ hội. Nếu không, chắc chắn bà ta sẽ khiến kết cục của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên còn thảm hơn cả Lê Phong – con trai bà ta!
Sau khi đứng dậy, Lê Phong ngồi bên cạnh dì cả, dì cả lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, gằn từng chữ chất vấn: “Cho dù Tiểu Phong nhà tôi nói hơi quá đáng thì hai người cũng chẳng phải người nhà họ Lê, một người ngoài tộc mà sỉ nhục người trong tộc như vậy, lẽ nào gia chủ và cậu Lê đều mặc kệ sao?”
Lê Kim Huyên cau mày, trong lòng cô biết rõ là Lê Phong gây rối với mình trước, nói ra mấy lời dơ bẩn bị Trần Xuân Độ dạy dỗ, nhưng bây giờ Lê Hiền Thục lại muốn đổ tội lên đầu Trần Xuân Độ.
“Nếu con trai bà giữ kỹ đồ của mình thì cũng không xảy ra chuyện này. Vấn đề của con cái thường xuất hiện trên người phụ huynh, bà đã nói vậy thì tôi cũng có tư cách để nghi ngờ, có phải con trai bà không kiểm soát được nửa thân dưới cũng là học từ bà không?”
Đột nhiên, Lê Kim Huyên mạnh mẽ đáp trả, giọng điệu và thái độ cực kỳ kiên định, không hề có chút vẻ yếu thế nào, rõ ràng là lấy đá chọi đá với Lê Hiền Thục!
Nếu đổi lại là chuyện khác ở nơi khác, Lê Kim Huyên hoàn toàn sẽ không cứng rắn đến thế. Bây giờ Lê Kim Huyên đang ở nhà họ Lê, nơi này nguy hiểm chồng chất, đêm nay hiểm họa khắp nơi, cô cũng đã sớm hạ quyết tâm rồi.
Trần Xuân Độ ở bên cạnh không khỏi nhìn Lê Kim Huyên thêm vài cái, anh với Tô Loan Loan đều vô cùng bất ngờ với phản ứng của Lê Kim Huyên, họ hoàn toàn không ngờ cô lại cứng như vậy!
Đây hoàn toàn không phải phong cách của cô Tổng giám đốc xinh đẹp này mà.
Trần Xuân Độ thầm nói, mà sắc mặt của dì cả cũng cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, lập tức nổi giận, làm ra vẻ muốn lật mặt với Lê Kim Huyên. Câu này của Lê Kim Huyên như chọc vào tim, không có một chữ bẩn thỉu nào nhưng lại khiến người ta nhức nhối hơn bất cứ từ ngữ bẩn thiểu nào!
Tình tình Lê Hiền Thục lại không được bình tĩnh như Lê Thần Vũ và Lê Hồng, bị Lê Kim Huyên khích như vậy, bà ta suýt thì nhảy dựng lên.
“Đủ rồi Hiền Thục, ngồi xuống!”
Lúc này, Lê Hồng một lúc lâu rồi không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.
Lúc này Lê Hiền Thục mới thở hổn hển ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, dường như chỉ mong sao giết cô ngay lập tức, như có thâm thù đại hận gì đó.
“Lê Hồng, ông nhìn xem, đây chính là thứ nghiệt chủng Lê Duy Dương sinh ra. Tốt xấu gì tôi cũng có vai vế lớn hơn nó, thế mà nó lại nói tôi như vậy, không có chút liêm sỉ nào!” Dì cả nhân cơ hội kể oan với Lê Hồng.
Lê Hồng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lê Hiền Thục, nói: “Đúng sai rõ ràng, tôi thấy hết, tôi không mù. Không dạy con là lỗi của cha, vừa rồi con trai bà nói những lời đó, bà không dạy nó mà còn muốn nối giáo cho giặc? Ngang ngược!”
Lê Hồng lạnh lùng quát một tiếng, Lê Hiền Thục với Lê Phong lập tức run cả người, khí thế uy nghiêm của Lê Hồng còn mạnh hơn Lê Thần Vũ nhiều. Cho dù Lê Hiền Thục có địa vị trong nhà họ Lê thì cũng phải cẩn thận dè dặt mà nhìn sắc mặt ông ta.
Lê Hồng giậm chân thôi là đủ để mấy bà cô bà thím phải run rẩy rồi!
Lê Hiền Thục bị Lê Hồng dạy dỗ thì chỉ có thể ngậm miệng, căm hận trừng mắt với Lê Kim Huyên, như thể đang nói Lê Kim Huyên hãy đợi đó.
“Kim Huyên, thực ra ông nội cô luôn quan tâm đến cô, ông ấy mãi vướng bận việc nước nhưng luôn nhớ đến cô. Có lần ông ấy nói với tôi về nỗi nhớ mong cô với ba cô, sau đó tôi sắp xếp bữa này, hi vọng mọi người có thể ngồi xuống trò chuyện. Nếu được, thì vừa hay có thể đáp ứng được nguyện vọng của gia chủ, để cô với ba cô quay về nhà họ Lê.” Lê Thần Vũ cầm ly rượu chân cao lên, nâng ly về phía Lê Kim Huyên.
“Quay về nhà họ Lê?” Trong lòng Lê Kim Huyên run rẩy, đôi mắt đẹp mở lớn, vô cùng ngạc nhiên.
Cô từng nghĩ đến vô số giả thiết, bữa tiệc Hồng môn Lê Thần Vũ bày ra để tìm lý do và cơ hội thủ tiêu cô, mà cô cũng đã chuẩn bị hết rồi, nhưng điều cô không ngờ là Lê Thần Vũ lại muốn giúp cô và Lê Duy Dương quay về nhà họ Lê!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ kinh ngạc, một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Lê Hồng. Lê Hồng cũng gật đầu, nở nụ cười hiền từ với Lê Kim Huyên.
“Thật sao?” Cho dù là nữ Tổng giám đốc thông minh thanh khiết, ngay tại khoảnh khắc đó cũng hơi ngỡ ngàng, nhìn Lê Thần Vũ với ánh mắt hơi ngờ vực. Cô không dám tin, có một ngày cô và Lê Duy Dương có thể danh chính ngôn thuận quay về nhà họ Lê.
Ban đầu Lê Duy Dương ghét nhà họ Lê to lớn nhưng phức tạp hủ bại, tranh giành quyền lực nội bộ nên chọn rời khỏi nhà họ Lê. Nhưng Lê Kim Huyên biết, nguyện vọng lớn nhất của Lê Duy Dương là sau khi chết có thể chôn ở nhà họ Lê.
Vì cô và Lê Duy Dương đều biết rõ, sinh thời họ đều không có khả năng để quay về nhà họ Lê, nhưng ngay tại bữa tiệc Hồng môn này, Lê Thần Vũ và Lê Hồng lại muốn để họ quay về nhà họ Lê.
“Ông nội cũng có nỗi khổ tâm, năm đó đã vô cùng hối hận khi đưa ra quyết định như vậy, thế nên bây giờ ông ấy muốn cố hết khả năng để bù đắp cho cha con hai người. Lần này, nếu cô và Lê Duy Dương đồng ý quay về, chúng tôi sẵn lòng dùng hết khả năng để giải quyết khó khăn của hai người.”
Lê Thần Vũ nở nụ cười ôn hòa, cho dù nhìn thế nào thì Lê Kim Huyên cũng thấy không hề có chút giả tạo nào, hơn nữa có Lê Hồng xác nhận, Lê Kim Huyên nhất thời mờ mịt, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thậm chí Lê Kim Huyên còn quay đầu nhìn Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan nhận ra sự đấu tranh trong nội tâm của Lê Kim Huyên, dịu dàng động viên: “Tổng giám đốc Lê yên tâm đi, cho dù cô đưa ra quyết định thế nào thì cũng tôi đều ủng hộ cô.”
Lê Kim Huyên lại nhìn chằm chằm vào Lê Hồng, đôi môi đỏ hé mở: “Đây là sự thật sao?”
Phút chốc, Lê Hồng gật đầu, nhìn Lê Kim Huyên, nói: “Đúng vậy.”
Lê Kim Huyên ngồi im tại chỗ, suy nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng kỳ lạ: “Được, tôi đồng ý.”
Lê Thần Vũ gật đầu, mỉm cười: “Kim Huyên, có thể sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Lê Kim Huyên lắc đầu, nhìn Lê Thần Vũ, từ đầu đến cuối giọng điệu luôn bình tĩnh mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, từ lúc ở thành phố T thì Lê Kim Huyên đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lê Thần Vũ rồi. Lê Kim Huyên của hiện tại chỉ có chán ghét và kinh tởm Lê Thần Vũ.
“Anh Lê, tôi muốn nói với anh là tôi chỉ thay mặt ba tôi đưa ra quyết định này thôi, không liên quan gì đến tôi hết.”
Lê Thần Vũ gật đầu, nói: “Chỉ cần cô đồng ý, như vậy thì bữa tiệc thanh thế lừng lẫy này sẽ không được tổ chức vô ích.”
Lê Thần Vũ vừa nói vừa búng tay, ngay sau đó, một phục vụ đem một chai sâm panh đã được chuẩn bị sẵn đến, sau khi khui ra thì rót đầy vào ly cho mỗi người trên bàn.
“Kim Huyên, chúc mừng cho cô và ba cô có thể quay về nhà họ Lê.” Lê Thần Vũ mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên nhưng sâu thẳm nơi đáy mắt lại không ngừng trù tính...
Lê Kim Huyên nhìn Lê Thần Vũ và Lê Hồng, hơi buông lỏng cảnh giác, hỏi: “Đơn giản vậy thôi sao? Năm đó nhà họ Lê có rất nhiều người đều mong sao được giết chết ba tôi.”
Lê Thần Vũ mỉm cười, nói: “Tất nhiên không đơn giản như vậy, nhưng với địa vị của tôi với ông nội cô ở nhà họ Lê, cho dù có nhiều người phản đối thì cũng chẳng phải việc khó khăn gì.”
Lê Kim Huyên như đang suy ngẫm gì đó rồi gật đầu, Lê Thần Vũ nhanh chóng dời mắt sang Trần Xuân Độ.
Nhìn Trần Xuân Độ, đáy mắt Lê Thần Vũ lóe lên vẻ đùa cợt, bỗng nói: “Kim Huyên đã đồng ý rồi, vậy thì chấm dứt với anh ta đi. Chúng tôi đã tìm cho cô Trương Hiên, cậu hai của nhà họ Trương quyền thế rồi.”
“Trương Hiên?” Lê Kim Huyên nghe thấy cái tên này thì cảm thấy hơi xa lạ, sau đó nhanh chóng sầm mặt nhìn Lê Thần Vũ và Lê Hồng.
Hai người đang muốn cô cắt đứt với Trần Xuân Độ, rồi bảo cô kết hôn với Trương Hiên, cậu hai nhà họ Trương?
Giọng điệu Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, thấp giọng hỏi: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, cô không cần phải giữ lại tên vô dụng này, chúng tôi tìm cho cô một người tốt hơn.” Lê Thần Vũ hờ hững nói rồi nhấp một ngụm sâm panh.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, chạm mắt với Lê Thần Vũ. Anh nhìn thấy rõ vẻ mỉa mai và khiêu khích trần trụi trong ánh mắt Lê Thần Vũ.