Chàng Rể Phế Vật

Chương 404: Nữ thần nuốt lời!




Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ ngồi trước mặt mình, nhịn không được hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Tất cả những chuyện này quá không chân thực, Tô Loan Loan hơi có chút hoảng hốt, cảm thấy thật sự là quá mơ mộng, ai có thể ngờ rằng Long Vương uy chấn toàn cầu tiếng tăm lừng lẫy, giờ phút này đang ngồi ở trước mặt mình không nói, mình lại biết anh lâu như vậy, mới biết được thân phận thật sự của anh!

Tô Loan Loan trên mặt nóng bỏng, cô ta vừa nghĩ đến ngay từ đầu cô ta ở trước mặt Lê Kim Huyên thề son sắt nói muốn vạch trần Trần Xuân Độ, bây giờ xem ra, châm chọc cỡ nào!

Cô ta thế nhưng lại châm biếm Long Vương là kẻ lừa đảo! Tô Loan Loan vừa nghĩ đến thân phận Trần Xuân Độ, tâm thần điên cuồng run rẩy, khó có thể bình tĩnh!

Trần Xuân Độ ngồi trên sô pha, nhìn thấy sắc mặt Tô Loan Loan phức tạp, mỉm cười, hỏi: “Lần này tới tìm tôi, làm cái gì?” . Truyện Full

Tô Loan Loan thần sắc phức tạp nhìn về phía Trần Xuân Độ, qua hồi lâu, đôi mắt mới lộ ra vẻ kiên định quyết đoán, hỏi: “Vì sao anh lại xuất hiện ở nước C, vì sao lại trở thành con rể của nhà họ Lê?”

Lúc đầu Tô Loan Loan căn bản không thể tin được, đường đường là Long Vương nổi danh hải ngoại, thế nhưng ẩn núp bên cạnh Lê Kim Huyên lâu như vậy, cũng không khiến cho Tô Loan Loan phát hiện!

Trên thực tế, không phải bản lĩnh của Tô Loan Loan không tới nhà, là Tô Loan Loan căn bản không thể tưởng tượng được, thân phận Trần Xuân Độ, đáng sợ như vậy, cao không thể chạm tới!

Giống như sự tồn tại loại nhân vật, Tô Loan Loan thế nào cũng không nghĩ ra, anh cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Lê Kim Huyên như thế, lấy thân phận địa vị của anh, nắm giữ quyền lực vô thượng, tiền tài mỹ nữ nào mà không có được? Thế nhưng, cam tâm ở dưới tay Lê Kim Huyên làm tạp vụ, anh lấy tâm thái gì, rốt cuộc ôm đồm mục đích gì?

Ánh mắt Trần Xuân Độ va chạm với Tô Loan Loan, một hồi lâu sau, Trần Xuân Độ mỉm cười, nhìn Tô Loan Loan, chậm rãi hỏi, giọng điệu lộ ra một nụ cười thâm thúy khó hiểu: “Tôi làm việc, có cần nói cho cô biết nguyên nhân không?”

Một câu nói của Trần Xuân Độ khiến Tô Loan Loan rơi vào im lặng, nội tâm Tô Loan Loan hung hăng run lên, cô ta cảm nhận rõ ràng, từ trên người Trần Xuân Độ tràn ngập phát ra cỗ bá đạo và không thể nghi ngờ.

Khí chất trên người Trần Xuân Độ càng làm cho Tô Loan Loan xác nhận không sai, đây nhất định là Long Vương không thể nghi ngờ... Chỉ có cường giả vô thượng đứng ở đỉnh cao thế giới, mới có thể tự nhiên tản ra loại uy áp khiến người ta hít thở không thông bị áp bức này!

Nội tâm Tô Loan Loan run rẩy, thần sắc Trần Xuân Độ lạnh nhạt thoải mái, hoàn toàn không giống cố ý làm... Nói cách khác, cỗ áp bức này, hoàn toàn là tự nhiên phát ra... Chỉ là tự nhiên tản ra một tia uy áp, liền có uy thế nhường này, rốt cuộc anh mạnh bao nhiêu!

Ánh mắt Tô Loan Loan rơi vào trên người Trần Xuân Độ. Khoảnh khắc đó, cô ta không cảm nhận được hơi thở của bất kỳ cường giả nào từ Trần Xuân Độ. Nói cách khác, thực lực sâu không lường được của Trần Xuân Độ, khiến Tô Loan Loan căn bản khó có thể nhìn thấu!

Tô Loan Loan nhíu mày, nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Làm sao anh biết ống thuốc màu tím kia?”

Trần Xuân Độ lắc đầu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ không ngừng kéo dài, càng sâu thẳm: “Cô chỉ cần biết, tôi sẽ không hại cô ấy, là đủ rồi.”

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng chói, ánh mặt trời màu vàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người Trần Xuân Độ, tạo ra một luồng ấm áp, Trần Xuân Độ đan hai tay, đứng ở nơi đó, giống như một tác phẩm điêu khắc, lại làm cho Tô Loan Loan, thế nào cũng nhìn không thấu.

“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô trở về đi.” Trần Xuân Độ thản nhiên mở miệng.

Tô Loan Loan không nói gì nữa, chiến thần đương thời đã hạ lệnh trục xuất khách, cô ta chỉ có thể chăm chú nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ một lát, cuối cùng đứng lên, mang theo nội tâm rung động, bước nhanh ra khỏi phòng.

Tô Loan Loan trở lại phòng đối diện, Lê Kim Huyên ngồi trên sô pha, mặc một thân trang phục OL chuyên nghiệp, bộ trang phục chuyên nghiệp này phác họa vóc người ma quỷ hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, mái tóc dài mềm mại đen nhánh như thác nước, nữ thần tổng giám đốc ngồi trên sô pha, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào laptop đặt trên bàn trà, bộ dáng vô cùng bận rộn.

Mãi đến sau khi Tô Loan Loan đi vào phòng, nữ thần tổng giám đốc ngẩng đầu, mới phát hiện Tô Loan Loan đi vào, tò mò hỏi: “Vừa rồi cô đi làm gì?”

Tô Loan Loan cười cười, giải thích: “Vừa rồi có chút vấn đề, liền đi hỏi Trần Xuân Độ. ”

Lê Kim Huyên gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Tô Loan Loan: “Lại đây một chút.”

Tô Loan Loan đi đến bên cạnh Lê Kim Huyên ngồi xuống, Lê Kim Huyên chỉ chỉ màn hình máy tính, hỏi: “Còn nhớ tạo hình của con dao găm trong tay anh ta không?”

Tô Loan Loan nội tâm run lên, mặt ngoài bất động thanh sắc, gật đầu nói: “Nhớ kỹ.”