Chàng Rể Phế Vật

Chương 403: Vì sao ở rể?




“Long Vương?” Sắc mặt Thiếu niên đó đột nhiên thay đổi, anh ta và Dracula tung hoành ngang dọc toàn thế giới, hiếm khi có người có thể lọt vào mắt bọn họ chứ đừng nói khiến sắc mặt họ thay đổi.

Mà hai chữ Long Vương thì làm được.

Long Vương, đương thời dùng một tay đếm không hết những kì tích.. phong hào của anh ta một khi xuất hiện thì dường như đều khiến cho hư không đều hiện lên áp lực nặng nề, làm cho mọi người đều hít thở không thông!

“Anh ta đã ở ẩn rồi, sao còn nháo ra động tĩnh?” Thiếu niên đùa nghịch một chiếc nhẫn kim cương sapphire trị giá mấy trăm tỷ trong tay, hỏi.

“Anh ta ở nước C… Yên Kinh!” Dracula bỏ điện thoại xuống, sắc mặt nghiêm trọng chậm rãi nói ra.

“cộp?”

Tay Thiếu Niên đột nhiên co giật, nhẫn kim cương đá quý trong tay rơi xuống đất.

“Không thể nào!” Thiếu niên theo bản năng kinh hãi nói.

Dracula ngồi trên sofa, chậm rãi lấy ra một điếu xì gà từ trong ngực, một bên dùng kéo tỉ mỉ cắt xì gà, trong đôi mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng và trang nghiêm khó có thể tưởng tượng.

“Xem ra, ba đến nước C là đúng rồi… không ngờ rằng ở đây cũng có thể chạm mặt anh ta.” Dracula lẩm bẩm nói.

“Có ảnh sao?” Thiếu Niên mở miệng, sắc mặt trở nên nóng bỏng, thâm tâm anh ta đã biến đổi vô cùng nóng lòng, anh ta rất muốn gặp, diện mạo chiến thần vô địch trong truyền thuyết.

“Ảnh?” Dracula cười nhẹ, lắc đầu: “Không có bất kì ai có thể có ảnh của anh ta, cuộc gọi vừa rồi của ba cũng chỉ là nhận được tin tức trong khu đánh bạc cấp thấp của đại hội đổ thạch, có một vị cầm Long Nha trong tay, xuất hiện ở đại hội đổ thạch.”

“Long Nha? Đây chính là danh hiệu vũ khí chỉ thuộc về Long Vương!” Sắc mặt Thiếu niên thay đổi lớn nói.

“Nếu như Long Vương thực sự xuất hiện ở đây, cũng chứng minh kết luận của ba hoàn toàn không sai… Long Vương, rất có thể nhiều năm trước, dựa vào cơ duyên của đại hội đổ thạch, đột nhiên vùng dậy…” Dracula thản nhiên lên tiếng.

“Người đã từng nhìn thấy Long Nha... Hẳn là thế lực hải ngoại!” Thiếu niên nhíu mày.

Dracula cười nhạt, nâng chén trà đặt trên bàn trà thủy tinh, nhìn về phía Thiếu niên hỏi: “Con tưởng rằng chỉ có thế lực chúng ta nhìn chăm chăm nước C sao? Còn có rất nhiều thế lực cổ xưa, từ đầu đến cuối bọn họ âm thầm nhìn chằm chằm nước C, chỉ có điều bọn họ vẫn luôn không ra tay thôi.”

Thiếu niên bỗng chốc kinh ngạc: “Còn có thế lực khác ư? Bọn họ cũng có mục đích giống chúng ta sao?”

Trương Bảo Thành vừa xuống xe thì nghe thấy giọng nói của Trần Xuân Độ, khiến cho cơ mặt Trương Bảo Thành bỗng chốc kéo xuống, sắc mặt có chút u ám.

Trương Bảo Thành lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, tại đại hội đổ thạch, Trần Xuân Độ khiến cho Trương Bảo Thành mất hết mặt mũi, có thể nói để cho ông ta thân bại danh liệt cũng không quá đáng.

Ai có thể nghĩ đến trong cuộc cá cược này... Trương Bảo Thành thế nhưng đại bại! Thua thảm hại!

Thế cho nên trên đường đến khách sạn, Trương Bảo Thành vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc mình thua ở chỗ nào…

Mà bây giờ Trương Bảo Thành vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy khinh bỉ của Trần Xuân Độ, thì khiến cho ông ta phải tức giận một trận, căn bản không có cách nào buông bỏ.

Trần Xuân Độ có thể ở đại hội đổ thạch không giữ lại cho mình chút thể diện, giờ đây Trương Bảo Thành đối với anh cũng không có vẻ mặt tốt gì.

Nhưng một thân Trương Bảo Thành bước vào khách sạn, Trần Xuân Độ cười tít mắt nhìn Trương Bảo Thành, dường như một chút cũng không vì Trương Bảo Thành không cho mình một biểu hiện tốt mà khó chịu.

Cho đến khi bóng dáng Trương Bảo Thành mất hút trong khách sạn, mặt Trần Xuân Độ cười khẩy mới thu lại, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, chậm rãi lái xe vào gara.

Trần Xuân Độ đỗ xe xong, quay về phòng trong khách sạn, chưa đến một lúc, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.

Trần Xuân Độ đi tới mở cửa phòng, chỉ thấy Tô Loan Loan đứng ở cửa, nhìn thấy Trần Xuân Độ, sắc mặt phức tạp, trong mắt lóe ra một tia sợ hãi.

“Cô Tô.” Trần Xuân Độ nhếch miệng, cười chào hỏi.

Tô Loan Loan gật đầu, quay đầu nhìn trái phải, sau đó cố ý đè nén âm thanh: “Tôi có chút chuyện, cần vào phòng nói.”

“Mời.” Trần Xuân Độ mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho Tô Loan Loan.